“Cân nhắc chuyện chuyển văn phòng đi! Tìm một nơi có kiểm soát an ninh,” Đặng Nghi vừa rời đi, Kỷ Lam liền gọi Trương Phân vào, bảo cô ấy bắt đầu tìm địa điểm.
Trương Phân thấy Kỷ Lam chống đầu ngồi trên ghế, vẻ mặt nặng nề, do dự một chút rồi dè dặt nói: “Tình hình tài chính của chúng ta rất căng.”
protected text
“Được, tôi sẽ đi tìm ngay,” Trương Phân lập tức đồng ý rồi xoay người ra ngoài.
Cô luôn nghĩ rằng, theo Kỷ Lam khởi nghiệp, tuy công ty xoay sở khó khăn vì thiếu vốn, nhưng nhiều lần đều hóa nguy thành an.
Trương Phân vẫn luôn cho rằng, những lần hóa nguy đó đều nhờ vào nhà họ Kỷ.
Chiều hôm đó, Kỷ Lam nhờ mối quan hệ hẹn gặp một biên kịch kỳ cựu trong giới để bàn chuyện xu hướng ngành gần đây. Hai người gặp nhau tại một quán đồ Nhật, nói chuyện rất hợp, uống vài bình rượu sake, đến khi đối phương hơi ngà ngà mới thực sự cởi mở, nửa thật nửa đùa trò chuyện suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Tiễn người đi xong, cô đứng bên xe thở dài một hơi.
Dựa vào cửa xe, tháo khuy áo sơ mi nơi cổ tay, đang định mở cửa sau xe thì—
Một bàn tay to từ phía sau đưa tới, đè lên cửa xe.
“Lam muội muội, lâu rồi không gặp.”
Kỷ Lam hơi xoay người lại, phía sau là một người đàn ông mang vẻ bất cần.
Cô đã từng gặp Trần Húc, không nhiều lần, nhưng ấn tượng rất sâu sắc. Trần Nghiên chỉ có một người cháu trai này, thêm vào đó là được người lớn trong nhà cưng chiều, cô đương nhiên cũng để tâm. Bất cứ khi nào nhánh thứ hai nhà họ Kỷ có hoạt động gì, đều có thể thấy bóng dáng hắn ta.
Mà Kỷ Lam, ấn tượng sâu sắc về anh ta, cũng là do một sự việc khá… trớ trêu.
Sinh nhật bốn mươi tuổi của Trần Nghiên được tổ chức rình rang tại khách sạn quốc tế, bao trọn cả khu nghỉ dưỡng suối nước nóng để mọi người vui chơi.
Tình cờ làm sao, Trần Húc bày trò quá đà lại bị người khác bắt gặp.
Mà người bắt gặp đó, chính là cô.
“Trần thiếu gia, thật trùng hợp.”
“Không trùng hợp đâu, tôi theo cô tới đây,” Trần Húc lùi lại một bước, nhìn Kỷ Lam: “Biết cô đang bàn công việc nên tôi vẫn đợi.”
“Vậy xem ra Trần thiếu gia đến tìm tôi là có chuyện lớn rồi?” Kỷ Lam giả vờ hồ đồ.
Trần Nghiên đã lên tiếng, ý đồ và mục đích của Trần Húc, cô đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là thời điểm này, ai cũng vì lợi ích mà hành động, không ai dại gì dâng lợi ích của mình cho người khác.
“Tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện nhé?” Trần Húc vẫn giữ lễ độ.
“Ngay đây đi!” Kỷ Lam lùi lại một bước, tựa vào xe: “Uống hơi nhiều, đi dạo cho tỉnh rượu.”
Trần Húc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
Không thể phủ nhận, Kỷ Lam rất đẹp.
Một vẻ đẹp thoát tục, từ nhỏ lớn lên trong nhà họ Kỷ nhưng lại không mang chút tính toán nào của người nhà họ Kỷ, ngược lại, cô có một sự điềm đạm và thư thái rất riêng biệt của người ngoài cuộc.
Ngay lần đầu gặp, Trần Húc đã bị cô làm cho kinh diễm. Đến tận bây giờ gặp lại, cảm giác đó vẫn chưa hề phai nhạt.
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, thành phố Kinh Cảng ban hành chính sách mới nhằm tiết kiệm năng lượng: tất cả đèn trang trí của các tòa nhà cao tầng bắt buộc phải tắt trước 11 giờ đêm, bao gồm cả hệ thống chiếu sáng cảnh quan đô thị.
Lúc này, đèn neon ở các tòa nhà xung quanh dần tắt hết, chỉ còn vài chiếc đèn đường vàng vọt thắp sáng thành phố.
Bên đại lộ rợp bóng ngô đồng, ánh đèn xuyên qua tán lá lấp lóa trên người Kỷ Lam.
Đẹp đến mức có chút hư ảo.
“Tôi đang lo chuyện giải tỏa bên ngoài khu Ngũ Hoàn,” Trần Húc mở lời, “kho của Lam muội muội, nếu được, bán lại cho tôi nhé?”
“Được thôi,” Kỷ Lam đồng ý ngay, rồi đưa tay ra, năm ngón tay thon dài dang rộng: “Giá này.”
Năm trăm vạn?
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Trần Húc ngẩn người, rồi bật cười: “Lam muội muội nói đùa sao? Tôi đã điều tra rồi, kho ở khu đó giá cao nhất cũng chỉ khoảng hai mươi vạn, cô ra giá như vậy chẳng phải quá trên trời sao?”
Kỷ Lam khẽ kéo tay áo sơ mi lên, thân mình tựa vào xe nghiêng nhẹ, gương mặt đón ánh đèn đường một nửa, còn nửa kia chìm vào bóng tối: “Kho đó sắp bị giải tỏa rồi, đúng không? Đã có rất nhiều người liên hệ với tôi.”
“Năm trăm vạn, vẫn là giá hữu nghị đấy,” giọng Kỷ Lam nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Trần thiếu gia chắc cũng từng nghe rồi, tôi đang cần tiền. Khó khăn lắm mới nắm được cơ hội này, đương nhiên là muốn kiếm chút lời. Anh cân nhắc xem?”
Trần Húc không phải chưa từng nghe chuyện về Kỷ Lam. Trần Nghiên từng nói cô là người cứng đầu, có một nhà họ Kỷ đầy đủ không ở yên, lại nhất quyết đòi ra ngoài lập nghiệp.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn sống ở nhà họ Kỷ, dựa vào khuôn mặt này mà gả vào một nhà tốt, thì cả đời cơm no áo ấm, sống cuộc sống mà bao người mơ chẳng được.
Nhưng cô lại không cam lòng với số phận.
“Giá này,” Trần Húc giơ một ngón tay: “Là mức cao nhất tôi có thể trả.”
Đôi mắt mờ sương của Kỷ Lam hơi híp lại: “Một trăm vạn?”
Gió đêm tháng sáu thổi rối mái tóc dài của cô, cô giơ tay vuốt nhẹ, gạt tóc ra sau tai: “Không giải quyết được chuyện cấp bách đâu, Trần thiếu.”
“Lam muội muội,” Trần Húc bất lực gọi cô: “Tôi là làm ăn chứ không phải làm từ thiện. Cô nói năm trăm vạn ấy, tôi nghĩ cô nên đến miếu cầu khấn thì hơn.”
Thấy đối phương im lặng, không có ý nhượng bộ, Trần Húc cũng không vội, giả vờ tốt bụng mà hiến kế: “Miếu Thành Hoàng ở ngoại thành linh lắm đó, tôi quen thầy trong đó, lần sau dẫn cô đi cầu thử nhé?”
Kỷ Lam khẽ cúi đầu nhìn mũi giày, nụ cười nhạt hiện trên môi: “Trần thiếu, vậy thì khỏi bàn nữa.”
Trần Húc cũng không nóng vội.
Cười nhạt một tiếng: “Được, vậy đợi Lam muội muội tỉnh táo lại rồi chúng ta nói tiếp.”
“Xin chào, cô là người gọi tài xế hộ phải không?” Tài xế mặc áo đồng phục xuất hiện bên cạnh xe.
Kỷ Lam quay đầu nhìn, rồi chỉ vào xe: “Chìa khóa ở trong đó.”
Tài xế kiểu này gặp nhiều rồi, biết rõ hai người còn chuyện muốn nói nên lặng lẽ mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, để lại không gian riêng cho hai người còn lại.
“Dù là món ngon hay miếng mồi béo, chẳng thiếu người dòm ngó đâu, Trần thiếu chắc cũng hiểu, thứ tốt thì không lo thiếu người mua.”
Trần Húc chỉ biết đứng đó nhìn Kỷ Lam lên xe, chiếc Mercedes đen chậm rãi lăn bánh rời khỏi đầu phố.
Điện thoại của Trần Húc đổ chuông, anh liếc nhìn rồi bắt máy, đầu dây bên kia là Trần Nghiên hỏi tình hình nói chuyện ra sao.
Trần Húc đáp: “Không ra gì.”
“Để sau rồi nói.”
Gió đêm man mác, Trần Húc tháo cà vạt ném sang ghế phụ. Nếu không phải vì muốn gặp Kỷ Lam, để cô thấy mình là một người làm ăn nghiêm túc, thì cái cà vạt giữa mùa hè thế này, anh tuyệt đối không thèm đeo.
Lúc này, trong một phòng riêng của nhà hàng món truyền thống tại An Thị, Kỷ Minh Tông đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Áo vest, cà vạt vắt trên lưng ghế, cổ áo mở rộng, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn rỏi, toàn thân ngập trong mùi rượu.
Triệu Gia Hoài ngồi đối diện, khuỷu tay chống bàn, đầu tựa lên tay, lưng khom xuống, rõ ràng là không tỉnh táo.
Có thể thấy, bữa tiệc tối nay khá thảm.
Kỷ Minh Tông vốn tửu lượng rất tốt, Triệu Gia Hoài tuy không bằng nhưng cũng không kém là bao.
Vậy mà hôm nay, cả hai đều bị chuốc đến mức gần như mất nửa cái mạng.
“Tiên sinh ————” Nghiêm Hội tiễn khách quay lại.
Đón lấy ánh mắt anh là cảnh Triệu Gia Hoài đột ngột khom người, đầu cúi rạp xuống cạnh bàn, một tay vịn bàn, một tay níu lấy ghế bên cạnh, thậm chí không kịp chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến trời long đất lở.
“Nói đi,” Kỷ Minh Tông đưa tay rút điếu thuốc, tỉnh táo đôi chút.
“Trần Húc đã tìm đến chỗ Kỷ tiểu thư rồi.”