“Uống nhầm thuốc nổ à?” – Kỷ Minh Tông liếc nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt.
Kỷ Lam cúi đầu nhìn đống tro tàn dưới chân đã cháy gần hết.
Cánh cổng biệt thự khẽ hé, 256 rón rén lẻn tới trước mặt cô.
Ánh mắt liếc thấy nó, Kỷ Lam bỗng nảy ra trò đùa, khẽ gọi: “256, lại đây nào~”
Giọng điệu dịu dàng mềm mại ấy khiến Kỷ tiên sinh giật mình.
Vừa quay người lại, đã thấy Kỷ Lam ôm lấy con mèo, kéo đuôi nó nhích gần đống tro: “Nào, giúp chị thử xem đã cháy sạch chưa.”
Kỷ tiên sinh nhíu mày, không nhịn được quát khẽ: “Kỷ Lam!”
Anh sải ba bước dài tới, giải cứu 256. Con mèo nhỏ dường như hiểu được mình suýt nữa mất bộ lông, vừa chửi rủa vừa chạy vụt đi như tên bắn.
Người đàn ông thuận tay kéo cánh tay Kỷ Lam, dẫn cô vào trong nhà. Hơi lạnh từ điều hòa phả ra khiến người ta tỉnh táo hơn đôi chút.
“Em nhất định phải bắt nạt 256 à?”
“Nó dễ bị bắt nạt mà!” – Kỷ Lam hờ hững đáp, gương mặt xinh xắn cùng đôi mắt lanh lợi xoay chuyển liên tục, trông chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ.
Kỷ Minh Tông nhìn cô chăm chú một lúc, rồi bất chợt bật cười: “Nói vậy, sau này anh cũng có thể bắt nạt Kỷ tiểu thư rồi.”
“Em dễ bị bắt nạt lắm sao?”
“Dễ lắm.” – Kỷ Minh Tông gật đầu, vừa thay dép vừa tiện tay kéo cô vào lòng, giữ cô trước ghế sofa: “Đặc biệt là… lúc ở trên giường.”
Kỷ Lam: …Đồ dê xồm!
…
Tối hôm đó, hiếm khi cả hai cùng ngồi ăn cơm. Kỷ Minh Tông ăn uống chậm rãi, điềm đạm, tao nhã như thể bước ra từ sách dạy lễ nghi hoàng gia.
Kỷ Lam vừa nhìn anh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Kỷ lão phu nhân. Tư thế nâng đũa, động tác cúi đầu uống canh – thật kỳ lạ – lại trùng khớp đến lạ thường.
Tim cô khẽ thắt lại.
Muỗng canh trong tay bất cẩn rơi xuống bát, phát ra tiếng “choang” nhỏ.
“Sao vậy?” – Người đàn ông đặt đũa xuống, giơ tay ra. Bên cạnh, dì giúp việc nhanh chóng đưa qua một chiếc khăn trắng. Anh lau khóe môi xong thì nhẹ nhàng gấp lại đặt sang một bên.
Tác phong tao nhã ấy khiến bữa cơm giản dị như trở thành dạ yến trong cung đình.
“Trượt tay.” – Kỷ Lam nhàn nhạt đáp, liếc thấy anh đã buông đũa: “Anh ăn xong rồi à?”
“Ừm.” – Kỷ Minh Tông nhấp mấy ngụm trà thanh, ngước mắt nhìn cô, giọng dịu dàng: “Không vội, em cứ từ từ ăn.”
Chiếc bát trong tay Kỷ Lam còn cách bàn ăn hai phân, muốn đặt xuống cũng không được, nâng lên lại càng ngại.
protected text
Sau khi nhận lấy, anh khoát tay ra hiệu cho bà lui xuống.
Người vừa đi khỏi, Kỷ Lam thấy thoải mái hơn nhiều: “Anh bình thường ăn cơm cũng có người đứng hầu bên cạnh thế à?”
Kỷ Minh Tông gắp cho cô một miếng thịt bò: “Xem như thế.”
“Ra ngoài thì có thư ký, trong nhà thì có giúp việc.”
“Thói quen sinh hoạt à?” – Kỷ Lam hỏi.
Kỷ Minh Tông mỉm cười nhẹ, nhìn Kỷ Lam bằng ánh mắt như một bậc trưởng bối đang nghiêm túc giảng giải cho hậu bối: “Thói quen công việc thôi.”
“Ăn cơm mà cũng là công việc sao?”
“Trong giờ làm việc mà ăn thì tính là vậy.”
Kỷ Lam chợt hiểu ra: “Vậy bữa cơm anh ăn cùng em hôm nay cũng trong giờ làm việc?”
“Không phủ nhận.” – Kỷ Minh Tông gật đầu – “Nhưng không cần gộp em vào, cái gọi là công việc anh nói là… lát nữa anh còn có một cuộc họp trực tuyến.”
Anh chặn trước mọi ngả đường trong suy nghĩ của Kỷ Lam, để cô khỏi nói ra mấy câu kiểu: “Thì ra ăn với em cũng chỉ là công việc.”
Kỷ Lam siết nhẹ đôi đũa trong tay: “Nói mới nhớ, anh làm nghề gì vậy, em vẫn chưa biết đấy.”
“Em chẳng từng nói rồi sao? Làm chút buôn bán nhỏ.” – Kỷ Minh Tông nheo mắt nhìn cô, giọng pha chút trêu ghẹo.
“Em chỉ nói để đối phó người khác thôi.” – Kỷ Lam liếc anh một cái đầy khó chịu – “Từng này tuổi rồi, sao bụng dạ hẹp hòi thế.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Anh sắp xuống mồ rồi, rộng lượng làm gì nữa?” – Kỷ Minh Tông thản nhiên đáp.
Kỷ Lam cạn lời: “… Minh tiên sinh, em chợt nhận ra, sau ba tháng ở bên nhau, em gần như chẳng biết gì về anh cả.”
“Ví dụ?” – Kỷ Minh Tông tỏ ra rất kiên nhẫn, chí ít là khi đối diện với Kỷ Lam, dù cô vòng vo hay dò xét kiểu gì, anh cũng luôn sẵn lòng đáp lại.
“Nhà anh có mấy người?”
“Chỉ có mình anh.”
Kỷ Lam sững người: “Cha mẹ mất cả thật à?”
Kỷ tiên sinh đặt đũa công cộng xuống, nâng ly trà nhấp một ngụm: “Không hẳn, nhưng không hòa hợp. Có vài vấn đề khó giải quyết, nên đã cắt đứt quan hệ.”
Cắt đứt quan hệ!!!
Một chuyện đạo đức nhạy cảm như thế lại được anh nói ra nhẹ nhàng như không có gì, bảo không bất ngờ thì là nói dối.
“Còn sản nghiệp thì sao?”
Lần này, Kỷ Minh Tông cũng không cố giấu: “Nhà đầu tư.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.” – Anh chắc nịch.
Đến 9 giờ rưỡi, điện thoại Kỷ Minh Tông đổ chuông, anh liếc nhìn rồi tắt máy, ánh mắt lại hướng về phía Kỷ Lam. Cô hiểu ý, mỉm cười: “Anh đi đi.”
Kỷ Minh Tông đứng dậy, xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Cô bé ngoan.”
Ở một mức độ nào đó, lý do khiến Kỷ Minh Tông “sa vào” Kỷ Lam có rất nhiều: sự rực rỡ, tự do, và nỗ lực vùng vẫy của cô khiến anh như nhìn thấy bản thân mình trước kia. Nếu năm xưa anh không ra nước ngoài, mà ở lại trong nước, có lẽ anh cũng sẽ giống như cô bây giờ—
Trở thành quân cờ của nhà họ Kỷ, chật vật giãy giụa giữa trăm ngàn áp lực.
Nhưng điều quan trọng nhất—là vì cô biết ngoan ngoãn.
Anh không cần một cô gái lúc nào cũng nổi loạn, phóng túng nhưng lại quá khó thuần. Kỷ Lam vừa hay giữ được đúng chừng mực: lúc anh rảnh, cô có thể nũng nịu, mềm mại; lúc anh bận, cô cũng biết ngoan ngoãn ở yên một mình.
Tiến lui vừa đủ, chưa từng đòi hỏi quá mức.
Trước khi lên lầu, Kỷ tiên sinh còn dặn: “Đừng bắt nạt 256 nữa.”
“Minh tổng yêu nó đến vậy à?”
Kỷ Minh Tông giơ tay gõ nhẹ trán cô: “Lúc nó hai tháng tuổi anh đã đem về nuôi lớn, em nói xem?”
“Em ghen.” – Kỷ Lam ném ra hai chữ, cộc lốc.
Kỷ tiên sinh bật cười, không vội lên lầu mà kéo tay cô về phía sofa, gọi 256 đang nằm chơi một mình lại: “Lại đây, làm bộ dễ thương cầu bình an.”
256 như có linh tính, nghe hiểu được tiếng người, thân thể mềm nhũn, nằm phịch xuống bàn trà như con vịt bầu, uốn éo cái thân hình duyên dáng, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn Kỷ Lam khiến tim người ta mềm nhũn.
…
9:36 tối, Kỷ Minh Tông vào thư phòng mở laptop.
Triệu Gia Hoài gọi đến: “Phòng VIP bệnh viện Nhân Dân, chỉ gãy chân thôi, không có gì nghiêm trọng.”
“Biết rồi.” – Kỷ Minh Tông đáp nhẹ.
“Cần tôi làm gì không?”
“Không cần.”
…
Sáng hôm sau, Kỷ Lam vừa tỉnh ngủ, Từ Ảnh đã gọi đến, giọng hốt hoảng:
“Cục có người gọi tới, nói là chỉ thị từ cấp trên, phim của chúng ta bị kẹt rồi!”
“Ai làm?”
“Tớ đoán là Hạ Phong, phim cổ trang của công ty bọn họ cũng sắp hoàn tất. Họ kẹt chúng ta lại, muốn nhanh chóng chiếm thị trường trước, kiếm ‘miếng bánh’ đầu tiên.”