“Làm sao bây giờ?” – Từ Ảnh sốt ruột hỏi.
“Đừng vội, để tớ nghĩ cách.” – Kỷ Lam vén chăn ngồi dậy, xoa xoa trán. Sau khi rửa mặt thay đồ, cô xuống lầu pha một ly cà phê đen, tựa vào mép bàn nhâm nhi, trong đầu đang nhanh chóng phân tích các mối quan hệ có thể nhờ vả.
Cuối cùng, cô bấm gọi cho Kỷ Hiển.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, giọng vẫn còn ngái ngủ.
“Làm phiền anh nghỉ ngơi rồi à?”
“Không sao, có chuyện gì?” – Giọng Kỷ Hiển khàn khàn, lẫn trong đó là tiếng sột soạt của người vừa trở mình ngồi dậy.
“Phim bên studio em sản xuất đang trong quá trình xét duyệt, nhưng bị người khác chen chân cản trở. Em muốn hỏi thử anh có mối quan hệ nào trong lĩnh vực này không, có thể giúp em một chút.”
“Bên Cục Phát thanh Truyền hình à?”
“Ừ.” – Kỷ Lam đáp.
Kỷ Hiển vốc nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo. Tối qua anh tiệc tùng đến tận ba giờ sáng, phải ở trong phòng KTV đầy khói thuốc với đám đối tác cả buổi. Giờ đầu óc vẫn còn lơ mơ.
“Để anh hỏi thử ba xem.”
“Hay là để em hỏi luôn? Em dễ mở lời hơn, chứ không lại bị ba nói là anh chuyện gì cũng xen vào.” – Kỷ Lam dè dặt đề nghị. Dù gì cũng là chuyện của cô.
Huống hồ, Kỷ Hồng Nghĩa vốn không hài lòng chuyện Kỷ Hiển lúc nào cũng giúp đỡ cô, ông ta từ trước tới giờ vẫn thấy không thuận mắt khi con trai mình cứ vướng bận chuyện tình cảm gia đình như thế.
Kỷ Hiển im lặng một lúc: “Gặp trực tiếp đi, anh sẽ thu xếp.”
Kỷ Lam “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Nửa tiếng sau, Kỷ Hiển gọi lại: “Tối nay ba có bữa tiệc ở số 11 đường Hoài Nam, chúng ta hẹn ăn cơm, giả vờ tình cờ gặp.”
“Được.” – Kỷ Lam vui mừng.
Kỷ Hồng Nghĩa là người rất trọng sĩ diện. Nếu nói chuyện riêng có thể ông sẽ gạt đi một cách nhẹ nhàng, nhưng nếu có người ngoài ở đó, ông buộc phải đồng ý.
…
Buổi chiều, Kỷ Lam sửa soạn tươm tất rồi ra ngoài. Kỷ Hiển đã đặt trước bàn ở số 11 đường Hoài Nam – một căn biệt thự kiểu Tây có sân vườn nhỏ, trong sân thả mấy con mèo hoang. Trong nhà, người giúp việc bê thức ăn qua cửa sổ nối hành lang giữa bếp và phòng ăn.
Khách đến đây đều là người có máu mặt, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không biết trong các phòng bao là ai. Việc bày biện đồ ăn trong phòng cũng do người của họ tự làm.
Tính riêng tư rất cao, đồng thời cũng thể hiện rõ sự cảnh giác của những người đến dùng bữa.
…
Trong một phòng nhỏ trên tầng hai, sau khi gọi món xong, Kỷ Hiển nhìn Kỷ Lam đang tựa lan can ngắm mấy con mèo trong sân, cất tiếng hỏi bâng quơ: “Thích mèo à?”
“Cũng bình thường thôi, thấy chúng thú vị.”
Kỷ Hiển thu ánh mắt từ đám mèo dưới sân trở lại nhìn cô: “Hiếm khi nghe em dùng từ ‘thú vị’.”
Trước đây ở Kinh Cảng, có thời gian giới thượng lưu rộ mốt nuôi mèo chó. Kỷ Hiển từng định mua tặng cô một con.
Hồi ấy cô nói thế nào nhỉ?
“Bản thân còn đang sống nhờ người khác, kéo thêm một con vật theo cùng nhìn sắc mặt người ta mà sống à?”
“Lo nổi cho bản thân là tốt lắm rồi.”
“Nó theo em chỉ tổ khổ.”
Thế mà giờ đây, sau khi Kỷ Nhụy Nhụy quay về, cô rời khỏi nhà họ Kỷ, tâm cảnh thay đổi, quan điểm cũng đổi theo.
“Thích thì mua một con đi.”
“Em có rồi.” – Kỷ Lam buột miệng.
“Ở đâu?” – Kỷ Hiển sững người, không nhớ mình từng thấy cô nuôi mèo.
Kỷ Lam chợt nhận ra mình nói hớ, liền lái sang hướng khác: “Ở công ty em có mấy con mèo hoang.”
Kỷ Hiển cười khẽ, chống cằm xoa trán, ánh đèn chiếu lên gọng kính vàng tạo thành tia sáng. Khác với sự cứng rắn, bá đạo của Kỷ Minh Tông, Kỷ Hiển luôn toát ra một cảm giác dịu dàng khiến người ta yên tâm.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bữa tối kết thúc khá nhẹ nhàng. Trước khi rời phòng, Kỷ Lam còn ghé quầy lễ tân xin một ít đồ ăn vặt cho mèo, rồi ngồi xổm trong sân cho mèo ăn.
Kỷ Hiển đứng ở một góc xa, đang nghe điện thoại.
Lúc Kỷ Hồng Nghĩa bước ra từ căn biệt thự, Tôn Lạc là người đầu tiên nhìn thấy Kỷ Lam. Cô gái ấy, trong bộ váy trắng dài phủ lên thảm cỏ, đang chơi đùa cùng mấy con mèo hoang trong sân.
Trông như tiên nữ, đẹp đến mức không thực.
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
“Kỷ tổng, Kỷ tiểu thư.” – Tôn Lạc khẽ gọi.
Kỷ Hồng Nghĩa theo ánh mắt Tôn Lạc nhìn sang, vừa định cất tiếng gọi thì bên phải vang lên một tiếng: “Ba.”
“Tiểu Hiển cũng ở đây sao?”
“Con ăn tối cùng Lam Lam, ba đến đây tiếp khách ạ?”
“Ừ.” – Kỷ Hồng Nghĩa khẽ gật đầu.
Kỷ Lam dường như nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Kỷ Hồng Nghĩa, ánh mắt hơi sửng sốt, rồi bước lại gần, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Sao lại nghĩ đến ăn ở chỗ này?” – Kỷ Hồng Nghĩa nhìn cô, có chút ngạc nhiên.
“Con hẹn mấy lãnh đạo bên Cục Phát thanh Truyền hình ăn ở đây, ai ngờ bên kia đột xuất không đến được. Đúng lúc anh con ở gần đây, nên con gọi anh ghé qua luôn.”
Kỷ Lam dùng mấy câu ngắn gọn giải thích rõ tình hình.
Người bên cạnh Kỷ Hồng Nghĩa thuận miệng hỏi: “Lãnh đạo nào vậy? Lớn mặt thật, dám cho nhà họ Kỷ leo cây.”
Kỷ Lam cụp mắt, khẽ cười trong lòng. Cô thầm nghĩ: vị tổng này không tệ, nói câu đó chẳng khác nào đang giúp cô giữ thể diện.
“Quan hệ trong quan trường, lợi ích đan xen, có lúc hợp, có lúc không. Là lỗi của con, bản thân chưa đủ năng lực.”
Cô cố ý thể hiện thái độ khiêm tốn.
Người phía sau nhìn cô như vậy, trong đầu mỗi người đều có suy nghĩ riêng, ánh mắt nhìn cô hoặc là đồng cảm, hoặc là soi mói.
Dù là đồng cảm hay soi mói, thì bản chất vẫn là đang xem trò hay.
Nhà hào môn mà, ai chẳng có cuốn kinh riêng để tụng, mà cuốn nào cũng dày đến cả gang tay?
Kỷ Hồng Nghĩa mặt trầm xuống, liếc sang Tôn Lạc: “Đi hỏi thăm đi.”
“Rõ, Kỷ tổng.” – Tôn Lạc đáp, ánh mắt lướt qua Kỷ Lam, trong lòng chợt nghĩ: lại là một “cú đâm mềm” từ cô nàng này.
Khi tan tiệc, Kỷ Hồng Nghĩa sắp xếp để mọi người lần lượt rời đi. Khi ánh mắt ông rơi vào người Kỷ Lam, cô nhanh miệng nói trước:
“Để thư ký Tôn tiện đường đưa con về nhé. Nếu con nhớ không nhầm thì nhà thư ký Tôn nằm cùng tuyến với Kim Mậu Phủ.”
“Đúng ạ.” – Tôn Lạc lên tiếng – “Tôi sẽ đưa Kỷ tiểu thư về.”
Kỷ Hồng Nghĩa dặn dò qua loa: “Đi đường cẩn thận.”
…
Đêm Kinh Cảng dày đặc, tám giờ đúng là thời điểm cao điểm giao thông. Từ đường Hoài Nam về đến Kim Mậu Phủ, tổng cộng mười chín cây số, nhưng cũng mất đến bốn mươi phút.
Kỷ Lam ngồi ghế phụ, tựa đầu, không nói một lời.
Tay Tôn Lạc nắm vô-lăng mà mồ hôi lạnh túa ra không ngớt. Bản năng mách bảo anh: Kỷ Lam không thể nào chỉ đơn giản muốn được đưa về.
Do đặc thù công việc, những chuyện kiểu này Tôn Lạc hiểu rất rõ. Là thư ký riêng của tổng giám đốc, những giao thiệp trong gia tộc, cách đối nhân xử thế đều là một môn học lớn.
Kỷ Lam, dù không được cưng chiều trong nhà họ Kỷ, nhưng lại có vị trí đặc biệt. Cô có thể trực tiếp tác động đến lợi ích của Kỷ Hồng Nghĩa. Cưng chiều hay không cưng chiều, là chuyện có thể thay đổi tùy tình huống.
Nếu cô ở “trên” – chỉ một câu nói cũng có thể khiến chiếc ghế của anh lung lay.
Nếu cô rơi “xuống” – anh hoàn toàn có thể xem cô như không tồn tại.
…
“Thư ký Tôn đã lập gia đình chưa?” – Một câu hỏi đột ngột phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong xe.
“Rồi ạ, con tôi học mẫu giáo rồi.”
“Thư ký Tôn kết hôn sớm nhỉ?”
“Dạ, tôi lấy vợ năm 25 tuổi.” – Tôn Lạc trả lời thật thà.
“Con anh học trường mẫu giáo nào?”
“Trường công gần nhà.”
“Có hứng thú chuyển sang Trường mẫu giáo quốc tế Kinh Cảng không?”