“Tiểu thư Lam, nếu có chuyện gì xin cứ phân phó thẳng.”
“Trợ lý Tôn,” Kỷ Lam hơi ngạc nhiên khi thấy đối phương nói chuyện thẳng thắn, không chút lòng vòng như chốn quan trường thường thấy, “Anh như vậy… khiến tôi có chút không cảm thấy an toàn.”
“Tôi nghĩ niềm tin nên được xây dựng trên lợi ích, không phải sao?”
Tôn Lạc dĩ nhiên hiểu đạo lý đó, nhưng lý thuyết là lý thuyết, còn thực tế lại phức tạp hơn nhiều. Mối quan hệ trong nhà họ Kỷ rối rắm đến mức từ “phức tạp” thôi cũng không đủ để hình dung. Ba người con tranh quyền đoạt vị, đại phòng và nhị phòng bề ngoài hòa thuận, nhưng thực chất đều ngấm ngầm đề phòng lẫn nhau.
Kỷ Hồng Nghĩa và Đặng Nghi bên ngoài là cặp vợ chồng mẫu mực, nhưng rời khỏi chốn đông người, hai người đến một câu cũng chưa chắc nói với nhau.
Còn mối quan hệ giữa đại phòng nhà họ Kỷ và Kỷ Lam thì lại càng không thể nói rõ được.
protected text
“Ý của tiểu thư Lam, tôi hiểu. Nhưng mối quan hệ trong nhà họ Kỷ vốn dĩ rất phức tạp, tôi nhận lợi ích từ cô, chưa chắc đã là chuyện tốt cho cả hai bên.”
Tôn Lạc giữ vị trí khá cao, làm việc bên cạnh Kỷ Hồng Nghĩa nhiều năm, được ông ta ấy vô cùng tin tưởng.
Không ai hiểu rõ lịch trình của Kỷ Hồng Nghĩa hơn anh ta. Đặng Nghi muốn lấy lòng, nhị phòng muốn lấy lòng, Kỷ Lam cũng vậy.
“Thật sao?” Kỷ Lam chống cằm nhìn anh ta: “Trợ lý Tôn đã ăn cơm bao nhiêu nhà rồi?”
Tôn Lạc trả lời thẳng thừng: “Ăn cả.”
“Vị giác tốt thật đấy.”
“Có người là do Kỷ tổng chỉ định, có người là tự nguyện.” Kỷ Hồng Nghĩa hiểu rõ tình cảnh của anh ta, có rất nhiều người muốn thông qua anh ta để đạt được điều gì đó, ông ta cũng nói rõ, lợi ích từ ai thì anh ta có thể nhận.
Anh ta kẹt giữa các cuộc đấu đá, vừa truyền tin thật giả lẫn lộn, vừa cùng Kỷ Hồng Nghĩa diễn không ít màn kịch hư hư thực thực.
Có người tưởng mình là người cầm quân, thật ra chỉ là một quân cờ nhỏ trên bàn cờ mà thôi.
“Vậy còn tôi?”
“Là người tự nguyện,” Tôn Lạc đáp: “Tôi rất xem trọng tiểu thư Lam, cũng rất cảm thông với hoàn cảnh của cô.”
“Chỉ cần không động chạm đến lợi ích cốt lõi của tôi, sau này cô có gì muốn hỏi, tôi đảm bảo sẽ nói hết những gì mình biết.”
Xe dừng lại ở bãi đỗ của Kim Mậu Phủ, Kỷ Lam đẩy cửa xuống xe, bước thẳng vào sảnh thang máy.
Cửa thang máy chầm chậm mở ra trước mắt.
Điện thoại của Từ Ảnh gọi đến, Kỷ Lam bắt máy, tiếng nhạc ầm ĩ trong điện thoại dần dần lắng xuống.
“Ra ngoài đi chơi.”
“Ở đâu?”
“Phố quán bar đường ven sông.”
Khi Kỷ Lam đến nơi, khu phố bar ở Kinh Cảng vừa mới bắt đầu nhộn nhịp. Cô men theo địa chỉ Từ Ảnh gửi, bước đến một sân nhỏ mang phong cách cổ điển, phủ đầy dây leo.
Nội thất trong quán bar mang nét hoài cổ, khi Kỷ Lam bước vào đã thấy Từ Ảnh chống cằm ngồi bên quầy bar, ngón tay xoay nhẹ ly rượu trong tay.
“Đến rồi à?” Thấy cô đến, liền dịch sang bên cạnh nhường chỗ: “Uống gì không?”
Kỷ Lam liếc qua thực đơn: “Cậu uống gì, tớ uống đó.”
“Ra ngoài nói chuyện đi.” Khi đồ uống được mang lên, Từ Ảnh kéo Kỷ Lam ra sân trong quán.
Trời nóng, muỗi bay loạn, nên chẳng ai ngồi ngoài sân.
Kỷ Lam biết Từ Ảnh tìm mình chắc chắn có việc, nên dù điều kiện khó chịu vẫn cắn răng ngồi xuống, gọi phục vụ mang ra một nén hương đuổi muỗi, coi như hòa mình với thực tế chút.
“Thế nào rồi?”
Từ Ảnh vẻ mặt lo lắng, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Kỷ Lam chờ câu trả lời.
“Đang giải quyết.”
“Ổn thỏa không?”
“Ổn.” Kỷ Lam gật đầu chắc nịch. Cô còn để tâm đến chuyện này hơn cả Từ Ảnh.
Từ Ảnh thở dài thật mạnh, nhìn cô, vẻ mặt lưỡng lự: “Có chuyện này tớ không biết có nên nói không…”
“Muốn nói thì cứ nói.”
“Cậu nói xem, liệu có khi nào chuyện này không phải do Hạ Phong làm?”
“Nếu vậy thì là ai?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Trong quán trà ven sông, Triệu Gia Hoài đứng bên cửa sổ, ngậm điếu thuốc, rít từng hơi một cách uể oải.
Sau lưng anh ta, trên bàn trà, những ngón tay thon dài của Kỷ Minh Tông nhẹ nhàng lướt qua bộ ấm trà, không bao lâu, một ly trà nhài thơm ngát được rót ra.
Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Triệu Gia Hoài hơi xoay người, tựa vào cửa sổ nhìn anh:
“Chuyện nhỏ như vậy cũng phải để cậu trải đường, cậu làm vậy là tốt cho người ta, hay đang hại người ta đây?”
Chuyện tình cảm có dính dáng đến đạo đức và luân lý, thường sẽ không thể kéo dài lâu. Bây giờ cậu tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ thay người ta, sau này nếu muốn rút lui, chẳng phải khác gì lột da người ta sao?
“Kỷ Lam sống trong nhà họ Kỷ, nếu ngoan ngoãn thì cũng được, nếu nhà họ Kỷ có chút lương tâm, gả cô ấy vào một gia đình tốt, thì với sự thông minh hiện tại của cô ấy, cả đời vinh hoa phú quý cũng không khó. Nhưng vấn đề là… cô ấy lại có dã tâm mà năng lực thì không đủ.”
Kỷ Minh Tông thong thả ngắt lời anh ta:
“Một cô gái mới ngoài hai mươi, cậu kỳ vọng cô ấy phải thủ đoạn đến mức nào?”
Triệu Gia Hoài nghẹn họng—bắt đầu che chở rồi à???
“Cho dù thủ đoạn không cao, nhưng nếu muốn chen chân vào thương trường, mấy chuyện thế này ít nhất cũng phải tự mình xoay xở được chứ?”
“Không có ai chống lưng à?” Kỷ Minh Tông lười biếng liếc anh ta một cái.
“Được rồi được rồi,” Triệu Gia Hoài xem như hiểu ra, cái ô của Kỷ Minh Tông đúng là to thật.
“Triệu tổng, Tưởng tổng đến rồi,” bên ngoài phòng riêng, Trương Ứng gõ cửa bước vào thông báo.
Triệu Gia Hoài dập nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn.
“Nhờ phúc của chủ tịch Kỷ, tôi ngày nào cũng phải đau đầu vì mấy chuyện này.”
Phòng bên cạnh, Triệu Gia Hoài đẩy cửa bước vào. Tưởng Thiếu Đình đang ngồi lập tức đứng dậy chào đón, anh ta phẩy tay trong không trung, ra hiệu cứ ngồi.
“Tôi nói thẳng,” Triệu Gia Hoài vào đề ngay: “Phim của Lam Ảnh Media đang bị đè lại. Tưởng tổng là bên đầu tư, có phải nên ra mặt xử lý một chút không?”
Bị đè?
Khi nào vậy?
Tưởng Thiếu Đình kinh ngạc nhìn Triệu Gia Hoài:
“Xin mạo muội hỏi, Triệu tổng quan tâm đến Kỷ Lam như vậy là…?”
Bốn chữ “có quan hệ gì” Tưởng Thiếu Đình chưa nói ra, nhưng Triệu Gia Hoài đã hiểu rõ.
“Tưởng tổng chỉ cần làm tốt việc trong phạm vi trách nhiệm của mình là được, những chuyện khác không cần lo nhiều.”
Câu nhắc nhở này, không nặng không nhẹ, nhưng đủ để khiến Tưởng Thiếu Đình phải lưu tâm.
Hai người rời khỏi trà lâu, Tưởng Thiếu Đình lên xe, tài xế vừa chạy được vài trăm mét, anh ta đã chống đầu nhìn ra ngoài với vẻ nhức đầu. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, anh ta lập tức tỉnh táo hẳn.
“Dừng xe.”
Một câu nhẹ nhàng khiến tài xế đạp phanh cái “két”, còn chưa kịp hỏi lý do thì Tưởng Thiếu Đình đã mở cửa bước xuống, băng qua đường, tiến vào một sân nhà nhỏ mang phong cách cổ điển.
Lúc này, Kỷ Lam đang nói chuyện với Từ Ảnh, bỗng cảm thấy có bóng đen bao phủ sau lưng.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Tưởng Thiếu Đình mặt mày u ám đứng đó.
“Tưởng tổng, có chuyện gì sao?”
Tưởng Thiếu Đình kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt chăm chăm nhìn cô, thẳng thắn hỏi:
“Phim bị đè à?”
“Tưởng tổng nắm tin nhanh thật đấy.”
“Muốn không biết cũng khó.” – Vì cô ôm được cái đùi to đấy chứ.
Đám thiếu gia nhà giàu ở Kinh Cảng, đẳng cấp cao nhất là Triệu Gia Hoài. Ai tụ tập quanh anh ta đều là kiểu người muốn phát triển sự nghiệp, còn đám chỉ biết ăn chơi kia căn bản không được tính chung một nhóm.
Kỷ Lam khéo sao lại bám đúng cái đùi của Triệu Gia Hoài.
Tưởng Thiếu Đình gọi phục vụ mang rượu lên, nhìn Kỷ Lam, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Kỷ Lam, tôi thấy cô cũng đâu phải kiểu ngốc nghếch gì… mà sao lại dồn hết tâm tư vào chuyện đàn ông thế này?”