Đại ca vừa sinh ra thân thể đã ốm yếu.
Khi tổ phụ còn sống đã mời khắp danh y cho huynh ấy, nhờ vậy mới miễn cưỡng nuôi huynh ấy đến năm mười tám tuổi.
Mấy người già đều nói, thân thể huynh ấy quá yếu, nếu không xung hỉ, e rằng không chống đỡ nổi đến nhược quán.
Thế là mẫu thân ta đi khắp nơi hỏi thăm, cuối cùng chọn được nữ nhi của một nông dân ở ngoại ô kinh thành – Hứa Hồng Liên.
Khi Hồng Liên về nhà chồng, khắp Hầu phủ giăng đèn kết hoa, khách khứa đều cười nói chúc mừng bọn ta.
Nhưng ta cảm thấy, nụ cười trên mặt bọn họ còn mang ý nghĩa khác.
Nhưng rốt cuộc là ý gì, ta lại không thể nghĩ ra.
Ta không hiểu, liền đi hỏi Lưu ma ma bên cạnh mẫu thân.
Tổ phụ trên đời thì vi hắn thỉnh lần danh y, lúc này mới miễn cưỡng tương hắn dưỡng đến mười tám.
Bà ấy là người trong của hồi môn của mẫu thân, chuyện trong nhà không gì là bà ấy không biết.
Trước đây ta có gì không hiểu hỏi bà ấy, bà ấy đều trả lời.
Mỗi bước mỗi xa
Chỉ có lần này, bà ấy xoa đầu ta, chỉ thở dài, không nói lời gì.
Cho đến khi mọi người đưa đại ca và tân nương vào tân phòng, ta vẫn không nhận được câu trả lời.
Đêm đến khi đi ngủ, trong đầu ta luôn hiện lên khuôn mặt của những vị khách đó.
Trằn trọc không ngủ được, ta liền khoác áo choàng, rón rén đến phòng mẫu thân.
Ta vốn định ngủ cùng bà, nhưng vừa mới vào cửa, ta đã nghe thấy tiếng khóc của bà.
“Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta, A Yến cũng không đến nỗi khổ sở như vậy…”
“Giờ đây cả kinh thành đều cười nhạo thằng bé, đường đường là Thế tử, lại cưới một đứa nhà quê…”
Bà nói xong thì khóc càng dữ dội hơn.
A Yến chính là đại ca của ta.
Phụ mẫu ta tình cảm vốn rất tốt, nhưng con nối dòng thì không nhiều.
Đại ca mười hai tuổi, bọn họ mới sinh ra ta.
Đại ca là một cái bình thuốc, ta lại như một cây giá đỗ, sáu tuổi còn không cao bằng Tiểu Thất của phủ Bái Quốc công.
Phải biết rằng, Tiểu Thất mới bốn tuổi thôi.
Mỗi lần nhắc đến ta và đại ca, mẫu thân ta luôn rơi lệ.
Bà nói, đây đều là lỗi của bà, không nuôi dưỡng tốt hai bọn ta.
Ta vừa định vào an ủi bà, thì nghe thấy phụ thân thở dài một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bát tự của đứa bé đó rất hợp với A Yến, tuy nói có hơi ngốc nghếch, nhưng chỉ cần con bé có thể sống tốt với A Yến, thì cũng không tệ rồi.”
Nghe được lời này, ta bỗng nhiên hiểu tại sao những vị khách kia lại cười như vậy.
Hóa ra tân nương của đại ca là một kẻ ngốc.
---
Hồng Liên quả thật khác biệt với những người khác.
Tẩu ấy không thích ta gọi tẩu ấy là tẩu tẩu, muốn ta gọi tên tẩu ấy.
Tẩu ấy không biết chữ, cũng không biết thêu thùa may vá.
Cầm kỳ thi họa mà các cô nương thế gia đều biết thì càng không cần nói, tẩu ấy thậm chí còn chưa từng thấy qua đàn cầm.
Tiểu Thất đều có thể đọc thuộc Tam Tự Kinh, vậy mà tẩu ấy còn không biết viết tên mình.
Ngày thứ hai sau tân hôn, khi tẩu ấy dâng trà cho phụ thân và mẫu thân, tẩu ấy cũng không biết hành lễ, chỉ biết dập đầu.
Ta thấy tẩu ấy dập đầu mạnh đến nỗi, có chút lo lắng tẩu ấy sẽ làm hỏng đầu.
Tuy nhiên tẩu ấy cũng biết rất nhiều điều.
Tẩu ấy biết xới đất, biết ươm rau cải, còn biết nuôi gà con, vịt con…
Tẩu ấy nấu ăn cũng không tệ.
Củ cải cực kỳ bình thường được tẩu ấy thái thành sợi nhỏ, xào trên chảo nóng với dầu lạnh, múc ra, rồi chiên vài quả trứng, đun nước sôi nấu canh, sau đó cho sợi củ cải đã xào vào, đậy nắp nấu nửa khắc, mùi thơm đã xộc vào mũi của ta.
Uống một ngụm canh đó, lông mày cũng suýt nữa rơi rụng vì ngon.
Tẩu ấy còn biết dùng lá cỏ bện châu chấu, bện chim nhỏ cho ta.
Vì tẩu ấy không biết quản gia, cũng sợ phụ thân và mẫu thân, nên ngày thường tẩu ấy rất ít khi ra ngoài.
Khi đại ca đang đọc sách viết chữ trong phòng, tẩu ấy liền ngồi bên cạnh buồn ngủ.
Thật sự không ngồi yên được nữa, tẩu ấy sẽ vác cuốc đến căn viện bên cạnh để xới đất.
Căn viện đó ban đầu là để tẩu ấy ở, tẩu ấy nói quá lớn, một mình ở không quen.
Đại ca liền cho người chuyển đồ đạc của tẩu ấy đến viện của huynh ấy, căn viện đó liền trống ra, để tẩu ấy trồng rau, nuôi gà vịt.
Mỗi khi tẩu ấy vác cuốc đi ngang qua chỗ ta, ta liền bỏ mặc tiên sinh đang giảng bài dài dòng, lén lút chuồn ra tìm tẩu ấy.
Ta nhìn tẩu ấy xới đất, trồng rau dưới trời nắng, không hiểu hỏi: “Trong phủ có quản sự mua sắm mà, quản sự sẽ mua thức ăn, tẩu trồng những thứ này làm gì?
“Trời nắng như vậy, nóng c.h.ế.t người!”
Tẩu ấy vừa nghe lời này, liền ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy mặt trời quả thật lớn, liền chạy đến bên hồ, hái một chiếc lá sen đặt lên đầu ta, rồi nghiêng đầu cẩn thận đánh giá ta.
Thấy ánh mặt trời không chiếu vào ta nữa, tẩu ấy quay đầu lại tiếp tục trồng rau.