Hồng Liên

Chương 2



Ta nhìn tẩu ấy trồng hết các cây con, lại nhìn tẩu ấy đi cho gà con ăn, nhìn một cái là hết cả buổi chiều.

Ta áng chừng thời gian đã đủ rồi, liền muốn lén về làm bài tập mà tiên sinh giao.

Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy mẫu thân mặt lạnh như nước.

Hồng Liên thấy mẫu thân, cũng vội vàng đặt cuốc xuống, lúng túng đứng tại chỗ, nửa ngày không dám nói lời nào.

Mẫu thân nhìn Hồng Liên chòng chọc, trên mặt không thể hiện vui giận: “Nghe Xảo Cô nói, hơn một tháng nay, ngươi chưa từng viên phòng với A Yến?”

Xảo Cô là một ma ma mới đến phủ, Lưu ma ma nói, bà ta là Yến Hỷ ma ma, phụ trách việc trong viện của đại ca.

Ta không hiểu viên phòng là gì, nhưng chỉ nhìn biểu cảm của mẫu thân, ta liền biết tẩu ấy e rằng cũng như ta, gây ra họa rồi.

Vì mỗi lần ta gây họa, mẫu thân sẽ nghiêm khắc như vậy.

“Nói đi!” Mẫu thân thấy Hồng Liên nửa ngày không lên tiếng, có chút sốt ruột, “Có phải ngươi ghét bỏ A Yến thân thể không tốt hay không?”

“Không! Không ghét!” Hồng Liên lắc đầu.

Mẫu thân nghe lời này, biểu cảm trên mặt hơi giãn ra một chút, nhưng vẫn không vui: “Đã không ghét, vì sao lâu như vậy không viên phòng?

“Trước đây ta đã nói rõ với phụ mẫu của ngươi rồi, ngươi gả đến đây, chính là để sống tốt với A Yến! Sao vừa vào cửa đã thay đổi ý định?”

“Không thay đổi ý định đâu!” Hồng Liên vội vàng ngẩng đầu lên, “Mẫu thân con nói: ‘Cô gia thân thể hơi yếu, phải nuôi dưỡng cho tốt, nuôi dưỡng tốt rồi hãy có con.’”

Nói đến đây, tẩu ấy liền nhìn chằm chằm vào những con gà con đang rượt đuổi nhau: “Phải nuôi đó. Gà con lớn rồi, đều cho hắn ăn, thân thể sẽ tốt thôi.”

Mẫu thân sững sờ một chút: “Ngươi nuôi những con gà con vịt này, chính là để bồi bổ cho A Yến?”

Sự chú ý của Hồng Liên vẫn đặt vào những con gà con đó.

Nhưng tẩu ấy gật gật đầu.

---

Hồng Liên quả thật rất tốt với đại ca.

Tẩu ấy biết đại ca yêu sạch sẽ, nên mỗi ngày tẩu ấy lau bàn sách của đại ca ba lần.

Những loại rau tẩu ấy trồng, cũng ưu tiên cho đại ca ăn trước.

Gà mái đẻ trứng, tẩu ấy cũng tích góp.

Tích đủ hai mươi quả, tẩu ấy liền bắt đầu biến tấu món ăn cho đại ca.

Hoặc chiên, hoặc hấp, hoặc xào, ngày nào cũng không trùng lặp.

Tẩu ấy còn không cho đại ca ăn nhân sâm, nhung hươu, mỗi lần đại phu đến khuyên, tẩu ấy liền cứng cổ cãi vã với đại phu.

“Độc đó, không ăn!”

“Ai da! Thế tử thân thể yếu lắm, nếu không có những thứ bổ dưỡng này treo lên, không được đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chính là không ăn! Ông đi đi! Tất cả đi đi!”

Mấy vị lão đại phu tức đến giậm chân, cuối cùng chỉ có thể đi tìm đại ca.

Nhưng đại ca cũng cam tâm tình nguyện nghe tẩu ấy.

Tẩu ấy nói không ăn, huynh ấy liền không ăn một miếng nào.

Ngoài ra, mỗi ngày tẩu ấy còn kéo đại ca ngồi trước vườn rau của tẩu ấy để phơi nắng.

Đôi khi ta lén lút đi qua, liền thấy đại ca ngồi đó nhìn tẩu ấy xới đất.

Mỗi bước mỗi xa

Thấy ta đến, tẩu ấy liền như thường lệ hái một chiếc lá sen cho ta, chỉ sợ mặt trời chiếu vào ta.

Nhưng cả một mùa hè trôi qua, ta chưa từng thấy tẩu ấy che nắng cho đại ca.

Sang thu, đại ca không thể chỉ ngồi trước vườn rau nhìn tẩu ấy làm việc nữa.

Tẩu ấy không biết từ đâu kiếm được một cái cuốc khác, bảo đại ca cũng cởi giày tất ra để xới đất.

Đại ca không từ chối, phụ thân, mẫu thân sau đó biết chuyện này, cũng không ngăn cản.

Tuy nhiên có điều kỳ lạ là, các đại phu đều nói đại ca không thể thiếu nhân sâm, nhung hươu, vậy mà huynh ấy đã không ăn mấy tháng rồi, thân thể lại không tệ đi.

Không tệ đi thì thôi, sắc mặt còn tốt lên rất nhiều.

Mẫu thân thấy vậy, rất vui mừng.

Bà nói với phụ thân: “May mà chàng đã ngăn ta lại, không cho ta can thiệp vào chuyện phu thê hai đứa. Chàng xem, giờ hai đứa thật tốt biết bao.”

Chưa đợi phụ thân trả lời, bà lại nói:

“Ban đầu ta còn có chút lo lắng A Yến sẽ ghét bỏ xuất thân của con bé, cũng sợ con bé ghét bỏ thân thể A Yến kém cỏi. Ai ngờ, hai đứa lại thực sự có thể sống hòa thuận với nhau. “

“Chỉ cần hai đứa có thể sống tốt, lòng ta đây, liền yên tâm hơn nhiều.”

“Đã nói với nàng rồi, bát tự của Hồng Liên rất hợp với A Yến.” Phụ thân sờ râu, không nói gì thêm.

---

Đến mùa đông, trời dần lạnh hơn.

Vườn rau của Hồng Liên đã trống hoác từ lâu, gà vịt cũng đều bị tẩu ấy lùa vào chuồng gà.

Chỉ khi nào trời nắng to, tẩu ấy mới thả chúng ra nhặt thức ăn dưới đất.

Không trồng trọt nữa, tẩu ấy có nhiều thời gian hơn, bắt đầu lật phá, xem xét trong thư phòng của đại ca.

Đại ca ghét nhất người khác vào thư phòng của huynh ấy, ngay cả phụ thân cũng không được.

Nhưng Hồng Liên ở trong đó sờ đông sờ tây, huynh ấy cũng không tức giận.

Huynh ấy còn tự mình dạy Hồng Liên viết chữ.

Chỉ là chữ của tẩu ấy thật sự quá khó coi.