Năm ta mười bảy tuổi, phụ thân lâm bệnh.
Ông kéo lê thân thể bệnh nặng vào cung, xin thánh chỉ, truyền tước vị cho đại ca.
Ngày đại ca kế thừa tước vị, ông nói với Hồng Liên:
"Tống gia ta có được ngày hôm nay, ngoài việc nhờ cậy liệt tổ liệt tông, còn phải cảm tạ con rất nhiều.”
“Nếu không phải năm đó con cứu Hoàng hậu và công chúa, còn cứu bá tánh thiên hạ, phủ An Viễn Hầu chúng ta không thể được bệ hạ trọng dụng như vậy".
Nói đến đây, ông lại nhìn về phía đại ca: "Bây giờ, gánh nặng của Hầu phủ đã hoàn toàn giao cho con. Xương già này của ta, sống được ngày nào hay ngày đó, coi như Diêm Vương gia nể mặt vậy.”
“Sau này con phải chăm sóc Hồng Liên thật tốt, chăm sóc mẫu thân con."
Nói đoạn, ông lại gọi ta đến: "Nhị lang, con cũng lớn rồi, bất luận con theo văn hay theo võ, phụ thân đều yên tâm. Chỉ có một điều, hôn sự của con sau này, nhất định phải để tẩu tẩu của con quyết định."
Hồng Liên đối với ta, là tẩu tẩu, là bạn thân, nhưng cũng là trưởng tẩu tựa mẫu.
Hôn sự của ta giao cho tẩu ấy quyết định, ta không có chút ý kiến nào, mẫu thân cũng đồng ý.
Mẫu thân nói: "Tẩu tẩu con tuy không đọc nhiều sách, nhưng lòng dạ đơn thuần thiện lương, nhìn người cũng có cách của riêng con bé. Con bé lựa chọn, nhất định sẽ không tệ."
Thân thể phụ thân ngày một yếu đi, để ông được an lòng, Hồng Liên lập tức bắt tay vào lo liệu hôn sự của ta.
Mỗi bước mỗi xa
Tẩu ấy cùng mẫu thân đến phủ Bái Quốc Công, tìm đại nương tử nhà bọn họ để bàn bạc chuyện này.
Ngày thứ hai sau khi trở về từ phủ Bái Quốc Công, tất cả các gia đình có thiên kim trong nhà đều gửi thiệp mời Hồng Liên đến phủ uống trà.
Nhưng Hồng Liên còn chưa kịp đi, Hoàng hậu đã đến.
Bao nhiêu năm nay, bà ấy vẫn luôn nhớ chuyện Hồng Liên đã cứu bà ấy và công chúa.
Biết ta sắp đính hôn, bà ấy không vòng vo, trực tiếp nói với Hồng Liên:
"Giờ đây ngươi là đương gia chủ mẫu của Hầu phủ này rồi, vậy hôn sự của Nhị lang nhà ngươi, nhất định cũng là do ngươi quyết định.”
“Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có thấy Minh Châu nhà ta xứng với Nhị lang nhà ngươi không?"
Minh Châu trong lời của Hoàng hậu, chính là vị tiểu công chúa năm đó đã ở nhà ta hơn nửa năm.
Mẫu thân nghe vậy, đều ngớ người ra.
Ngược lại Hồng Liên có chút chần chừ: "Hoàng hậu nương nương, Nhị lang lớn hơn Minh Châu công chúa nhiều lắm ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu thân nghe tẩu ấy thật sự đang cân nhắc chuyện này, suýt chút nữa đã sợ c.h.ế.t khiếp!
Bà vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, Hồng Liên thật thà, đã mạo phạm nương nương và công chúa, xin nương nương rộng lượng, tha cho Hồng Liên."
"Ngươi mau đứng dậy đi.” Hoàng hậu mỗi lần đến phủ đều chưa từng ra vẻ. "Hồng Liên là ân nhân cứu mạng của bổn cung và Minh Châu, không cần đa lễ.”
Hoàng hậu cũng biết nếu mẫu thân ở đây, bà ấy sẽ không thể bàn bạc kỹ lưỡng với Hồng Liên, liền bảo bà ma ma bên cạnh mời mẫu thân ra ngoài.
Đợi người đi rồi, bà ấy mới tiếp tục nói với Hồng Liên: "Minh Châu quả thực nhỏ hơn Nhị lang nhà ngươi một chút, nhưng chỉ cần Nhị lang nhà ngươi đợi được, bọn ta cũng nguyện ý chờ.”
Hồng Liên suy nghĩ rất lâu, mới đáp: "Hoàng hậu nương nương, thần phụ sẽ bàn bạc với Nhị lang, ngày mai lại vào cung trả lời, được không ạ?"
Hoàng hậu biết tẩu ấy coi ta như con cái mà nuôi nấng, liền cười gật đầu: "Được, ngày mai ta sẽ sai người đến đón ngươi.”
---
Sau bữa tối, Hồng Liên trước mặt đại ca lặp lại lời của Hoàng hậu một lượt, rồi mới hỏi ta: "Nhị lang, đệ có bằng lòng không?"
Chưa đợi ta trả lời, tẩu ấy lại đưa bức thư Hoàng hậu nương nương đã để lại cho đại ca.
Đại ca vừa xem, liền đưa thư cho ta: "Chuyện này đệ tự mình quyết định đi.”
Hoàng hậu nương nương trong thư nói rằng, dù ta có cưới công chúa, cũng có thể ra làm quan.
Bất kể theo văn hay theo võ, đều tùy theo ý muốn của ta.
Nhưng chức quan này, ta phải tự dựa vào thực lực mà làm, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương sẽ không thiên vị trong chuyện này.
Ta đọc thư, rồi lại đưa thư cho phụ thân.
Phụ thân đọc xong, liền vô cùng nghiêm túc nói:
"Ý của ta cũng giống như đại ca con, nếu con bằng lòng, ngày mai mẫu thân và tẩu tẩu con vào cung, liền một lời nói rõ với Hoàng hậu.”
“Nhưng bất kể con có bằng lòng cưới công chúa hay không, tiền đồ của con đều phải tự mình nắm lấy!"
Ta gật đầu thật mạnh, rồi mới nhìn về phía Hồng Liên: "Ta bằng lòng.”
Hồng Liên nghe ta nói vậy, liền nhếch miệng cười: "Minh Châu cũng là một đứa trẻ ngoan mà, đều đáng để chờ đợi.”
Trong mắt tẩu ấy, ta là một đứa trẻ ngoan, Minh Châu công chúa cũng là một đứa trẻ ngoan.
Hôn sự của ta và Minh Châu công chúa được định vào mùa thu, Hồng Liên vào đông đã sinh ra tiểu chất nhi.