Hồng Liên

Chương 12



Gia đình liên tiếp có hai chuyện vui lớn, phụ thân vui mừng, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều.

Đến đầu xuân năm sau, tiểu chất nhi bắt đầu bập bẹ tập nói, Hồng Liên cũng như ngày thường, không trồng rau nuôi gà thì cũng xuống bếp nấu cơm.

Ngày tháng cứ thế bình lặng trôi đi, cho đến một ngày này, sứ giả từ biên ải tiến vào cổng Hầu phủ.

Vị công chúa biên ải kia vừa thấy Hồng Liên, liền thẳng thừng nói: "Hầu gia anh minh thần võ, lại tài hoa thơ phú, ngươi không xứng với chàng ấy.”

Lúc này Hồng Liên hoàn toàn mơ hồ.

Tẩu ấy quay đầu hỏi ta: "Đây là ý gì?"

Chưa đợi ta trả lời, vị công chúa biên ải kia đã nói: "Ta đã chọn chàng ấy làm phò mã của ta rồi!"

Hồng Liên nghe vậy thì ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói: "Sao lại còn đến tận nhà cướp nam nhân? Chó trong thôn của ta cũng không thèm cướp kiểu này đâu..."

Chỉ một câu nói đó, làm cho vị công chúa biên ải kia tức đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng Hồng Liên vẻ mặt chân thành, hoàn toàn không có ý trêu đùa nàng ta: "A Yến là nam nhân của ta, bọn ta đã nói rõ là không ai rời bỏ ai, ta sẽ không nhường cho ngươi.”

Công chúa biên ải còn muốn nói gì đó, nhưng đại ca đã quay về kịp.

Huynh ấy nhảy xuống ngựa, xông thẳng vào, rồi che chở Hồng Liên phía sau: "Trước đây ta đã nói rõ với Hoàng thượng rồi, đời này của Tống Yến ta, chỉ cần một mình phu nhân của ta mà thôi!"

Công chúa biên ải dậm chân: "Nàng ta chỉ là một kẻ ngốc, hoàn toàn không xứng với chàng!"

Hồng Liên từ sau lưng đại ca thò đầu ra: "Ta không ngốc!"

Đại ca nắm c.h.ặ.t t.a.y Hồng Liên, rồi nói với vị công chúa biên ải kia: "Chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, Trại Luân công chúa đừng dây dưa nữa".

Vị công chúa biên ải kia còn muốn nói gì đó, nhưng đại ca trực tiếp sai người đưa nàng ta về chỗ ở.

Bữa cơm tối hôm đó, Hồng Liên ăn không được bao nhiêu.

Đại ca thấy tẩu ấy hồn vía lên mây, ngày hôm sau liền xin nghỉ phép, đưa tẩu ấy về mẫu gia đào rau dại.

Mỗi khi tâm trạng không tốt, Hồng Liên lại thích đào rau dại, gói bánh bao rau dại.

Mỗi bước mỗi xa

Ngày đó, đại ca vừa đào rau dại dưới nắng, vừa nói với Hồng Liên đang ngồi dưới bóng cây:

"Đừng nói là công chúa biên ải, cho dù tiên nữ trên trời đến, cũng không bằng nàng.”

“Trong lòng ta, nàng tốt hơn bất cứ ai. Ngoài nàng ra, ta không cần ai cả."

Khi về mẫu gia, Hồng Liên buồn bã không vui.

Khi từ mẫu gia trở về, mặt tẩu ấy đã cười tươi như hoa.

Mẫu thân thấy phu thê bọn họ tình cảm tốt như vậy, liền có chút cảm khái nói với phụ thân:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hai đứa trẻ này đã thành hôn hơn mười năm rồi, mà không thấy chúng cãi nhau, cãi vã."

"Ban đầu khi con bé về làm dâu, trong lòng ta lo lắng trăm bề. Giờ đây, cho dù chàng và ta có cùng nhau ra đi, ta cũng không sợ nữa."

Người ta nói có được một tức phụ tốt, gia đình có thể hưng thịnh ba đời.

Mẫu thân cảm thấy, Hồng Liên chính là tức phụ tốt đó.

---

Năm ta và Minh Châu công đính hôn, trong vòng ba ngày phụ thân và mẫu thân trước sau lần lượt qua đời.

Lúc này ta vừa theo Hộ Bộ xuống Giang Nam, không thể về kịp.

Là đại ca và Hồng Liên đã lo liệu mọi việc, khi ta trở về thì đã là ba tháng sau.

Ngày hôm đó, Hồng Liên dẫn hai chất nhi đứng ở cổng đợi ta.

Ta vừa nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên thái dương tẩu ấy, nước mắt liền không kìm được mà rơi xuống.

Tẩu ấy như trước vươn tay, muốn xoa đầu ta.

Nhưng ta cao hơn đại ca rất nhiều, tẩu ấy không với tới được, ta liền cúi xuống cho tẩu ấy xoa.

Bàn tay tẩu ấy vuốt ve đầu ta, giọng nói cũng dịu dàng như mọi khi: "Nam tử hán, đừng khóc."

Ba ngày liên tục, Hồng Liên thay đổi cách thức làm đủ món ngon cho ta.

Cho dù ta bây giờ đã là tâm phúc của Thái tử, nhưng trong mắt Hồng Liên, ta vẫn là cây giá đỗ năm nào.

Tẩu ấy sợ ta ở Giang Nam ăn không ngon, liền ngày ngày g.i.ế.c gà cho ta ăn.

Phải biết rằng, những con gà đó tẩu ấy đều đặc biệt nuôi cho đại ca.

Những năm trước ta đòi ăn, tẩu ấy nhiều nhất cũng chỉ một tháng g.i.ế.c một con cho ta.

Còn lại, đều là của đại ca, hai chất nhi cũng không được tranh giành.

Tẩu ấy biết tháng sau ta còn phải xuống Giang Nam, liền sớm chuẩn bị cho ta.

Tẩu ấy thu hoạch hết toàn bộ cải trắng trong vườn, chần qua nước nóng rồi phơi khô.

Lại g.i.ế.c một nửa số gà vịt trong chuồng, tất cả đều làm thành đồ khô.

Cá khô, tôm khô mỗi thứ lại chuẩn bị một túi lớn.

Còn có món rau hương xuân ta yêu thích, tẩu ấy cho ta hai hũ.

Đó đều là những thứ tẩu ấy đặc biệt vào ngày xuân trở về thôn hái và ướp lại, không vì gì khác, chỉ vì ta thích ăn.