Ta từ nhỏ đã biết, nếu không có Đại nương tử của phủ An Viễn Hầu, ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Khi sáu bảy tuổi, mẫu hậu thường đưa ta đến phủ An Viễn Hầu để bái kiến Đại nương tử.
Đại nương tử nấu ăn cực kỳ ngon, lại hiền lành.
Mỗi lần đến, nàng ấy đều đích thân xuống bếp làm món súp cá ta yêu thích nhất.
Nàng ấy còn dẫn ta đi vườn rau bắt côn trùng, mẫu hậu cũng không bao giờ ngăn cản.
Mỗi lần rời đi, nàng ấy đều bắt bọn ta mang theo một con gà mái.
Nàng ấy nói: "Hoàng hậu nương nương, canh gà mái hầm bổ dưỡng lắm đó, cho tiểu công chúa ăn là tốt nhất."
Đại nương tử cho cái gì, mẫu hậu chưa bao giờ từ chối.
Hơn nữa, Đại nương tử dặn dò cách ăn thế nào, mẫu hậu nhất định đích thân xuống bếp làm cho ta.
Một năm rồi một năm nữa trôi qua, Nhị lang của phủ An Viễn Hầu đến tuổi đính hôn, nhưng ta vẫn chưa đủ mười lăm tuổi.
Nhưng mẫu hậu vẫn đích thân đến phủ An Viễn Hầu, cùng Đại nương tử định đoạt hôn sự của ta.
Tuy ta có thích Đại nương tử đó, nhưng trong kinh thành có không ít công tử ưu tú hơn Nhị lang Tống gia.
Ta hỏi mẫu hậu: "Vì sao nhất định phải là Nhị lang nhà nàng ấy?"
Mẫu hậu nói: "Trên đời này, nữ nhân có thể yêu thương con như ta, chỉ có mình nàng Hồng Liên mà thôi. Gả con cho Tống gia, cả đời con sẽ không phải chịu ấm ức."
Lúc đó ta không tin lời này.
Ta là công chúa được sủng ái nhất triều này, đừng nói là Đại nương tử của phủ An Viễn Hầu phủ, ngay cả Đại nương tử của phủ Bái Quốc Công chẳng phải cũng phải khách sáo với ta sao?
Nhưng đợi sau khi gả cho Nhị lang Tống gia, ta mới biết lời mẫu hậu nói quả thật không sai chút nào.
Đại nương tử Hồng Liên đối với ta thực sự rất tốt.
Cái tốt đó, không chỉ là yêu người yêu cả lối đi, mà còn là tốt từ tận đáy lòng.
Nàng ấy sợ Nhị lang xuống Giang Nam một mình ta không quen, liền ngày ngày dẫn ta đi chơi cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt nàng ấy, ta chỉ là một tiểu cô nương.
Cho dù ta đã sinh hai đứa con, nàng ấy cũng cưng chiều ta như khuê nữ ruột vậy.
Nàng ấy sẽ xoa đầu ta như xoa đầu Nhị lang, cũng sẽ cho ta nằm bò trên đùi nàng ấy làm nũng, lăn lộn.
Đến lúc về già, nàng ấy có món bánh ngọt ngon, cũng sẽ để dành một phần cho ta.
Không bao lâu sau, nàng ấy qua đời.
Đêm hôm đó, trên dưới Hầu phủ tiếng khóc vang trời.
Nhưng đại ca lại không rơi một giọt nước mắt nào.
Ta khẽ hỏi Nhị lang: "Chẳng phải đại ca yêu tẩu tẩu nhất sao? Giờ tẩu tẩu không còn nữa, sao huynh ấy lại không khóc một tiếng nào?"
Nhị lang xoa đầu ta, rồi thở dài một hơi: "Ngốc ạ, đại ca làm sao mà không đau lòng, huynh ấy đau lòng đến nỗi trái tim đều vỡ thành hai mảnh rồi".
Đêm trước khi Hồng Liên đưa tang, đại ca cũng qua đời.
Khi ta và Nhị lang hợp táng cho phu thê bọn họ, ta mới chợt hiểu lời Nhị lang nói trước đó có ý nghĩa gì.
Trên đường về nhà, ta tựa đầu vào vai Nhị lang: "Nếu sau này trăm tuổi, chàng phải đi trước ta đó."
Nhị lang nhíu mày: "Đang yên đang lành, sao lại nói chuyện này?"
"Nhị lang, ta nghiêm túc đó.". Ta nghiêm túc nói.
Ban đầu là Hồng Liên đã cứu mạng ta, lại yêu người yêu cả lối đi, bảo vệ ta cả đời.
Nếu thật sự phải chia lìa, vậy cũng phải là ta đi sau.
Mỗi bước mỗi xa
Ta nghiêm túc nói: "Khi đó chàng ở dưới đợi ta, ta lo liệu xong việc nhà, sẽ đi tìm chàng."
Nói xong, ta liền ở trong lòng cầu nguyện với ông trời.
Nhị lang che chở ta, yêu thương ta cả đời, đến lúc về già, ta không nỡ để chàng ấy đau lòng.
Ông trời, ngài đã như ý nguyện của đại ca, cũng như ý nguyện của ta đi!