Hồng Liên

Chương 15: Ngoại truyện Tống Yến (2)



Một đêm nọ, khi ta ngủ mơ màng, ta nghe thấy Hồng Liên ngồi cạnh giường ta khóc.

Giọng nàng khe khẽ, tay còn nắm lấy tay áo ta: "A Yến, chàng phải sống đó, nếu chàng chết, ta sẽ sợ lắm."

Thành thân đã gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe Hồng Liên nói sợ.

Ta mở mắt, kéo nàng vào lòng: "Đừng sợ, ta sẽ không c.h.ế.t đâu".

Mấy ngày sau, Hoàng hậu và công chúa đều được đưa đến, Hồng Liên run rẩy hỏi ta: "Bà ấy là Hoàng hậu đó, nếu ta chữa c.h.ế.t bà ấy, vậy thì phải làm sao?"

Ta cười xoa xoa má nàng: "Đừng sợ, nếu có chuyện gì, ta sẽ gánh vác cho nàng."

Thế là nàng dùng hơn nửa số gà vịt làm vật thí nghiệm, cứu sống Hoàng hậu và công chúa, cũng cứu cả nửa Hầu phủ, và hơn phân nửa bá tánh.

Trận dịch bệnh này, nàng đã tự mình giành được một hàm cáo mệnh tam phẩm, cũng nhận được sự tôn trọng của các quý tộc trong thành.

Một năm đó, là lần thứ hai nàng cứu mạng ta.

---

Ta vào triều làm quan chưa được mấy năm, Tây Bắc, Tây Nam đại hạn, phiên vương hai nơi lợi dụng hỗn loạn mà khởi binh.

Hoàng thượng phái không ít trọng thần đến trấn áp cứu trợ, trong đó có cả ta và phụ thân.

Giữa lúc binh biến, phụ thân suýt chút nữa mất mạng, ta xông lên đỡ hai nhát d.a.o cho phụ thân, thoi thóp.

Đêm ta bị thương, Hồng Liên đã gặp ác mộng, mơ thấy ta toàn thân đẫm máu.

Nghe tiểu đệ nói, ngày hôm sau nàng đã vào cung, cầu xin Thánh thượng cứu ta.

Thánh thượng không cho phép một người phụ nhân như nàng mạo hiểm, nàng liền đi cầu Hoàng hậu.

Không biết nàng đã ở trong điện của Hoàng hậu đã dập đầu bao nhiêu cái, ta chỉ biết, khi nàng phong trần mệt mỏi đến trước mặt ta, hai vết thương trên người ta đều đã mưng mủ, sinh cả giòi.

Nàng vừa khóc, vừa nhét cái gặm nướu của nhi tử đã dùng vào miệng ta, mắt đỏ hoe dùng d.a.o loại bỏ mủ và giòi trên vết thương cho ta.

Vất vả mãi cho đến khi vết thương được làm sạch, bôi thuốc xong, nàng mới bật khóc nức nở.

Và lần khóc này, liền khóc đến ngất đi.

Khi tỉnh lại, nàng lại như người không có chuyện gì mà bôi thuốc, thay thuốc cho ta.

Ta khá hơn một chút, nàng lại bận rộn giúp những người đầu bếp phía trước rửa rau, nấu cơm.

Khoảng thời gian đó, trong quân doanh khắp nơi đều là binh lính bị thương, khắp nơi đều là dân tị nạn.

Bên ngoài doanh trại, còn có những con ch.ó sói đói khát rình rập.

Nhưng nàng chưa bao giờ lùi bước.

Nàng nói: "Chàng là nam nhân của ta, cho dù phải chết, ta cũng sẽ c.h.ế.t cùng chàng."

Khi nàng nói những lời này, ánh mắt kiên định vô cùng, nào giống một người từ khi sinh ra đã có đầu óc không tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đợi ta hoàn toàn bình phục, hai vị phiên vương cũng bị mấy vị tướng quân bắt về kinh.

Bọn ta theo sau đại quân, chầm chậm ung dung trở về kinh thành.

Ta hỏi nàng: "Hồng Liên, nàng có bao giờ hối hận vì đã gả cho ta không?"

Ta vẫn luôn nghĩ, nếu không phải gả cho ta, nàng không cần ngày ngày lo sợ, cũng không cần chịu sự chế giễu của người khác.

Dù sao ta cũng đã cùng nàng trở về mẫu gia mấy lần.

Người trong thôn đó đều rất hòa nhã, thấy nàng đều cười tủm tỉm, chưa bao giờ có ai chê cười nàng.

Mỗi bước mỗi xa

Hỏi xong câu đó, ta có chút căng thẳng.

Ta biết nàng ở Hầu phủ sống không vui vẻ như trước.

Nhưng câu trả lời của nàng đã khiến ta ngẩn người rất lâu.

Nàng nói: "Khi vừa mới gả về, ta sợ lắm. Ta sợ chàng chê ta ngốc, cũng sợ chàng chê ta vụng về.”

“Mấy tiểu thư đó thấy ta đều bịt miệng cười, bọn họ nghĩ ta không biết bọn họ đang cười gì, nhưng ta biết hết mà... bọn họ cười ta là đồ ngốc, cũng cười ta quê mùa, cười ta không biết cầm kỳ thi họa, cảm thấy ta không xứng với chàng.".

Nói đến đây, nàng chăm chú nhìn ta: "Nhưng ta không hối hận khi gả cho chàng. Mẫu thân ta nói rồi, chàng là nam nhân của ta, ta đối xử tốt với chàng, chàng đối xử tốt với ta, vậy là đủ rồi."

Ngày hôm đó, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, từng chữ từng chữ nói: "Hồng Liên, nàng có biết không? Thật ra nàng không chỉ cứu ta ba lần."

Nàng mơ hồ nhìn ta, không hiểu vì sao ta đột nhiên nói điều này.

Nàng không hiểu, không sao cả.

Trong lòng ta hiểu là được.

Lần đầu tiên nàng cứu ta, là cho ta có niềm hy vọng sống.

Lần thứ hai cứu ta, là năm đó dịch bệnh.

Lần thứ ba cứu ta, là chuyến đi Tây Bắc lần này.

Còn lần thứ tư, chính là vừa rồi.

Những lời nói của nàng, từng câu từng chữ đều mang theo hơi ấm, sưởi ấm trái tim ta.

Khoảnh khắc này, ta không chỉ muốn sống, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi.

Ta muốn giành cho nàng phòng hàm cáo mệnh tốt hơn, muốn giành cho nhi tử tiền đồ xa hơn.

Ta còn muốn mãi mãi ở bên cạnh nàng.

Nếu đến lúc trăm tuổi, ta cũng mong nàng đi trước ta.

Bởi vì ta biết, nếu ta đi trước, nàng nhất định sẽ khóc đến gan ruột đứt từng khúc.

Ta không muốn nàng đau khổ như vậy.