Hồng Liên

Chương 5



Thái y rất nhanh đã đến.

Bọn họ từng người một che mặt bằng khăn, liên tục ra vào viện của đại ca.

Không lâu sau, có người phong tỏa viện của đại ca.

Tất cả những người cùng đại ca về kinh, đều bị cách ly.

Thái y nói, đại ca cũng đã mắc dịch bệnh.

Mẫu thân khóc đến mức không thở nổi: “Khó khăn lắm mới chữa khỏi bệnh, sao lại gặp phải kiếp nạn này nữa!”

So với mẫu thân gần như suy sụp, phụ thân bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ông theo ý thái y, tự mình dẫn người rắc thuốc bột có thể tiêu độc khắp Hầu phủ.

Lại lệnh cho người canh chừng Đại tẩu và ta, không có sự cho phép của ông, bọn ta đều không được tùy tiện ra ngoài.

Nhưng cho dù như vậy, bệnh của đại ca cũng ngày càng nặng hơn.

Ban đầu huynh ấy chỉ nôn mửa và tiêu chảy, đến sau này, huynh ấy cũng bắt đầu phát sốt.

Các thái y cũng bó tay không còn cách nào: “Hầu gia, bọn ta đã cố gắng hết sức.”

Mẫu thân nghe lời này, ngày đó đã ngất đi ba lần.

Khó khăn lắm mới hồi phục một chút, bà lại khóc lóc cầu xin các thái y: “Cầu xin các vị, cứu nhi tử ta đi!

“Nó từ nhỏ đã yếu ớt, khó khăn lắm mới có hy vọng sống sót, không thể cứ thế để thằng bé c.h.ế.t đi được!

“Chỉ cần thằng bé có thể khỏe lại, ta thà rằng người mắc dịch bệnh là ta!”

Thái y cũng biết Hầu phủ bọn ta những năm nay đã tốn bao nhiêu tâm huyết để giữ mạng đại ca.

Nhưng hiện tại không chỉ có đại ca mắc dịch bệnh, số người mất mạng vì dịch bệnh càng nhiều không kể xiết.

Ngay cả bên Thái Y Viện, cũng có người c.h.ế.t vì dịch bệnh.

Các thái y không có cách nào khác, chỉ có thể kê một số loại thuốc kéo dài sự sống, giữ lại hơi tàn cho đại ca ta.

Sau đó, bọn họ rời nhà ta, đến nhà Anh Quốc công.

Nghe nói, nhà Anh Quốc công cũng có người mắc dịch bệnh, mà số lượng còn nhiều hơn rất nhiều so với phủ An Viễn Hầu bọn ta.

Ngày các thái y đi, Hồng Liên liền dùng ghế đập vỡ cửa sổ, trèo ra ngoài.

Các nha hoàn, bà tử thấy tẩu ấy bụng to vẫn muốn xông ra ngoài, đều vội vàng ngăn lại.

Khi phụ thân, mẫu thân chạy đến, tẩu ấy liền dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn họ, từng chữ từng chữ nói: “A Yến, con muốn nhìn A Yến.”

Mẫu thân quay đầu đi, cố sức lau nước mắt.

Phụ thân cũng có chút nghẹn ngào: “Con không thể gặp thằng bé, chỉ có thể đứng ở hành lang nói chuyện với thằng bé.”

Mẫu thân nghe lời này, kinh ngạc nhìn ông.

Phụ thân không nói gì với bà, chỉ dặn dò quản sự đắc lực bên cạnh mình: “Canh chừng Thiếu phu nhân, tuyệt đối không được để Thiếu phu nhân tiếp xúc với Thế tử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đợi Hồng Liên đến viện của đại ca, mẫu thân liền nhào vào lòng phụ thân mà khóc lớn.

Bà từng hồi từng hồi đ.ấ.m vào n.g.ự.c phụ thân: “Chàng, sao chàng có thể…”

Những lời sau đó, mẫu thân không sao nói ra được.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng ta biết bà muốn nói gì, cũng biết phụ thân làm như vậy là vì sao.

Vì, đại ca sắp c.h.ế.t rồi.

Ông không nỡ giấu giếm Hồng Liên nữa.

Ngày hôm nay ông để Hồng Liên đến viện của đại ca, chính là muốn họ đường hoàng cáo biệt.

Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, Hồng Liên lại nhân lúc các nha hoàn bà tử không chú ý, trực tiếp tông cửa xông vào.

Khi bọn ta đến nơi, tẩu ấy đã ôm chặt đại ca không buông tay, mặc ai kéo, tẩu ấy cũng không chịu buông.

Ngay cả phụ thân đến, tẩu ấy cũng đề phòng: “Đừng! Con không đi!”

Phụ thân đỏ mắt: “Đứa bé ngoan, con còn đang mang thai đó, đừng mạo hiểm. Con ngoan ngoãn nghe lời, A Yến rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”

“Lừa con, các người đều lừa con.”

Không khuyên được Hồng Liên, phụ thân cũng có chút hoảng loạn.

Ông nhìn đại ca: “A Yến, như vậy thế nào cho phải?”

Lúc này đại ca đã rất yếu.

Thấy Hồng Liên sống c.h.ế.t không chịu đi, huynh ấy liền nói: “Đã vậy, thì cứ để nàng ấy ở lại đi. Phụ thân mau ra ngoài, ra ngoài rồi, nhớ uống thuốc mà thái y kê.”

Đợi phụ thân vừa đi, huynh ấy liền đưa tay vuốt lại mái tóc mai hơi rối của Hồng Liên: “Đừng sợ, ta sẽ không bao giờ bỏ lại nàng một mình nữa.”

Hồng Liên nghe lời này, liền gật đầu như gà mổ thóc.

---

Từ ngày đó trở đi, trong viện của đại ca chỉ còn lại hai người huynh ấy và Hồng Liên.

Lưu ma ma mỗi ngày đến viện bên cạnh hái rau, nhặt trứng gà, rồi mang nguyên liệu đến cửa viện.

Hồng Liên rửa sạch nguyên liệu, biến tấu món ngon cho đại ca.

Nhưng đại ca cơ bản không thể ăn được.

Hồng Liên cũng không vội, lại cách cánh cửa nói với Lưu ma ma, bảo bà ấy đi viện bên cạnh hái thêm những thứ khác.

Cứ thế trôi qua ba năm ngày, đại ca yếu đến nỗi ngay cả mấy câu nói cũng không nói được.

Mẫu thân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cũng đổ bệnh.

May mắn là, ngoài đại ca, trong phủ bọn ta tạm thời chưa có ai nhiễm dịch bệnh.

Càng may mắn hơn là, đại ca đã nhiễm dịch bệnh mười ngày rồi.

Tuy nói người rất yếu, nhưng mạng thì vẫn còn.