Sau khi người của Thái Y Viện biết chuyện, lại vội vàng đến.
Biết được mấy ngày sau đó đều do Hồng Liên tự mình chăm sóc, bọn họ liền cách cánh cửa hỏi Hồng Liên mấy ngày nay đã cho đại ca ăn gì uống gì.
Hồng Liên lần lượt trả lời: “A Yến không ăn được cơm nữa, ta thấy chàng ấy giống như gà bị bệnh, liền làm cơm cho gà cho chàng ấy ăn.”
Tẩu ấy nói, trước đây gà bị bệnh cũng ủ rũ như vậy, ngoại bà của tẩu ấy đã dạy tẩu ấy cho ăn như thế nào.
Cuối cùng hầu hết gà đều sống sót.
Tẩu ấy nghĩ các thái y đều không có cách nào, liền coi bệnh nhân như gà bị bệnh để chữa trị.
Các thái y nghe xong, từng người một đều có chút há hốc mồm.
Nhưng rất nhanh, có thái y nhận ra một điểm khác: “Thiếu phu nhân đã ở bên Thế tử năm sáu ngày rồi, thân thể Thiếu phu nhân có gì không khỏe không?”
Theo lý, bất cứ ai tiếp xúc lâu dài, gần gũi với người nhiễm dịch bệnh, mà không uống thuốc, người đó cuối cùng cũng sẽ bị lây nhiễm.
Ngay cả một số người đã uống thuốc phòng ngừa, cuối cùng cũng bị lây nhiễm.
Nhưng Hồng Liên là một ngoại lệ.
Tẩu ấy không hề hấn gì.
Vì điều này, các thái y vui mừng không thôi!
Họ để lại vài người, cách một cánh cửa, mỗi ngày ghi chép lại chế độ ăn uống và sinh hoạt của Hồng Liên.
Đồng thời, bọn họ còn áp dụng phương pháp chữa bệnh gà của Hồng Liên vào người.
Không tới mấy ngày, bên ngoài liền truyền đến tin tốt.
Phương pháp của Hồng Liên tuy nói không thể chữa khỏi bệnh, nhưng cũng có thể giữ lại mạng sống cho người.
Điều này cũng coi như đã tranh thủ được thời gian cho Thái Y Viện.
Nhưng dịch bệnh vẫn ngày càng nghiêm trọng, chưa đầy nửa tháng, cả kinh thành đã hỗn loạn một phen.
Để kiểm soát dịch bệnh tốt hơn, Thánh Thượng hạ lệnh, các nhà phải đóng chặt cửa, không được tùy tiện ra vào.
Thánh chỉ vừa ban ba ngày, một nửa Hầu phủ cũng đổ bệnh.
Phụ thân, mẫu thân đều nằm trong số đó.
Vài thái y vốn ở lại phủ đều đã trở về Thái Y Viện.
Ta nghe nói, các thái y ngày ngày bận rộn không ngừng nghỉ, mười hai canh giờ một ngày, có thể nghỉ ngơi hai canh giờ đã là rất tốt rồi.
Kinh thành rộng lớn đã hỗn loạn, nhà bọn ta cũng không ngoại lệ.
Vì phụ thân, mẫu thân, đại ca đều đổ bệnh, vài quản sự đắc lực cũng không thể dậy khỏi giường, cuối cùng chỉ còn lại Lưu ma ma lo liệu.
Ngày đó bà ấy cho mẫu thân uống thuốc, nhưng mẫu thân mỗi khi uống một ngụm lại nôn ra gần hết, Lưu ma ma hoảng sợ đến mức bật khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân! Người không thể bỏ mặc chúng nô tỳ mà đi được!
“Nô tỳ từ nhỏ đã theo người, nếu người cứ thế mà đi, Thế tử và Nhị công tử phải làm sao? Nô tỳ phải làm sao đây?”
Trong lúc bà ấy luống cuống tay chân, Hồng Liên một tay đoạt lấy bát thuốc trong tay bà ấy, bóp cằm mẫu thân liền trực tiếp đổ xuống.
Mẫu thân muốn nôn ra, tẩu ấy liền cho uống lần thứ hai.
Mỗi bước mỗi xa
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy ngày, mẫu thân cũng giữ được hơi tàn.
Tuy nói bà tiều tụy không tả xiết, nhưng may mắn vẫn còn sống.
---
Trước khi đại ca trở về, Hồng Liên không hề rảnh rỗi.
Bây giờ hơn nửa phủ là người bệnh, tẩu ấy càng bận rộn hơn.
Lưu ma ma sợ tẩu ấy làm việc quá sức sẽ động thai khí, liền bảo ta giúp tẩu ấy một tay.
Khi tẩu ấy sắc thuốc, ta trông lửa.
Khi tẩu ấy chăm sóc đại ca, mẫu thân, ta giúp vặn khăn.
Khi tẩu ấy chế biến dược liệu, ta giúp lật trở phơi nắng.
Chưa đầy sáu bảy ngày, ta từ một cây giá đỗ trắng trẻo mềm mại biến thành cục than đen.
Thấy ta bị cháy nắng, tẩu ấy càng lo lắng hơn: “Vốn đã gầy, cháy nắng rồi càng lộ rõ vẻ gầy gò.”
Ta nhe răng cười với tẩu ấy: “Hồng Liên không sợ nắng, ta cũng không sợ!”
Tẩu ấy lúc đó không nói gì, chỉ là buổi tối ăn cơm, tẩu ấy chiên thêm hai quả trứng gà cho ta.
Cứ thế qua hai ngày, người của Thái Y Viện lại đến.
Họ đi theo sau Hồng Liên, hỏi Hồng Liên còn có cách nào khác không:
“Thế tử phu nhân, hiện giờ chỉ có cách của ngài là còn có ích.”
“Ngài hãy nghĩ kỹ xem, ngoại bà của ngài còn có cách nào dùng tốt được không?”
Hiện tại người c.h.ế.t ngày càng nhiều, bọn họ đã lật khắp các sách y, nhưng đều không có hiệu quả!
Tuy nói cách mà Hồng Liên ban đầu đưa ra có thể giữ lại hơi tàn cho người, nhưng người mắc bệnh nhiều như vậy, nếu không nhanh chóng nghĩ ra cách, người trong kinh thành sớm muộn gì cũng c.h.ế.t hơn phân nửa.
Hồng Liên lắc đầu: “Ngoại bà c.h.ế.t rồi, không nói cách nào khác nữa.”
Khi Hồng Liên còn nhỏ, phụ mẫu của tẩu ấy phải làm ruộng, còn phải ra bến thuyền làm việc kiếm tiền, mới có thể nuôi sống cả nhà già trẻ.
Vì vậy, khi còn nhỏ tẩu ấy đã sống cùng ngoại bà.
Sau này ngoại bà mất, tẩu ấy mới trở về bên phụ mẫu.
Những gì tẩu ấy biết, đều là do ngoại bà chỉ dạy.