Hồng Nhan Khuynh Đảo Giang Sơn

Chương 1



1

 

Ta tên là Vương Đại Chùy, một mỹ nhân nhỏ nhắn, thanh tú.

 

Dưỡng phụ lần đầu nhìn thấy ta liền kinh diễm thốt lên, lập tức móc bạc mua ta từ tay cha ruột.

 

Một canh giờ sau, dưỡng phụ hối hận. Bởi vì khi ta đánh xe cho ông, một roi quất xuống, chẳng những gãy roi mà còn tiện thể quật gãy cả chân ông. Dưỡng phụ lết về tìm cha ta đòi trả hàng, nhưng nhà cha ta đã dọn đi biệt tăm, không chút tung tích.

 

Dưỡng phụ cắn răng nuôi ta năm năm, ta ăn sạch sành sanh gia sản của ông.

 

May mắn thay, ta đã đến tuổi cập kê, dưỡng phụ không chờ thêm được nữa, lập tức tìm đường gửi ta vào phủ của Cửu vương gia.

 

"Cửu vương gia có tiền, con ăn một bữa mười thùng cơm, hắn vẫn nuôi nổi con."

 

Dưỡng phụ sớm đã quên mất mục đích ban đầu là mua mỹ nhân về, còn giờ chỉ mong tống khứ ta đi, thoát khỏi nỗi khổ vì nuôi không nổi.

 

Có cơm ăn, ăn no, chính là ước vọng lớn nhất đời ta. Vậy nên, ta vui vẻ tiến vào phủ của Cửu vương gia.

 

Đêm đó, ta chưa gặp được Cửu vương gia, nhưng thực sự đã ăn một bữa thỏa thuê. Dưỡng phụ không lừa ta. Ông ấy là người tốt!

 

Không ngờ rằng, sáng hôm sau, Cửu vương gia liền bị tống vào thiên lao vì tội mưu nghịch. Mà ta, với tư cách nữ nhân duy nhất của hắn, cũng bị nhốt theo.

 

Trong nhà lao u tối, ta lần đầu gặp truyền kỳ về một vị vương gia thân thể yếu ớt.

 

Cửu vương gia dung mạo rất đẹp. Đây là lần đầu tiên ta thấy có người còn đẹp hơn ta.

 

Hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, khẽ hỏi:

 

"Ngươi chính là mỹ nhân mà đại nhân nhà họ Từ đưa tới?"

 

Ta gật đầu, nghiêm túc hỏi ra vấn đề mà mình đã băn khoăn từ lâu:

 

"Vương gia, khi nào thì dùng bữa?"

 

Sáng sớm bị bắt tới đây, giờ đã quá trưa rồi, ta thật sự rất đói.

 

Ta có thể không có gì, nhưng không thể không có cơm ăn.

 

Cửu vương gia thoáng sững sờ, nhướng đôi mày tuấn tú:

 

"Ngươi có biết vào đây nghĩa là gì không?"

 

Ta gật đầu, lại hỏi tiếp:

 

"Nhưng bây giờ có thể ăn cơm chưa?"

 

Dù có c.h.é.m đầu, chẳng phải cũng phải cho người ta ăn bữa cuối sao?

 

"Chẳng phải nói bữa cơm cuối cùng rất thịnh soạn ư, bao giờ mới có?"

 

Hồng Trần Vô Định

Khóe miệng Cửu vương gia giật giật, hắn nhắm mắt, không buồn đáp lời.

 

Chắc là ngay cả hắn cũng không có cách nào kiếm đồ ăn, dù gì hắn giờ cũng chỉ là một tù nhân, không thể sai bảo ai được.

 

Hắn không đáng tin, ta chỉ có thể tự thân vận động.

 

"Này, đại ca, đã đến giờ cơm trưa rồi, sao còn chưa mang cơm đến?"

 

Cai ngục sửng sốt nhìn ta, ném tới hai cái màn thầu cứng ngắc. Ta vốn định ăn một mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn đói chia một cái cho Cửu vương gia.

 

Một cái màn thầu chẳng đủ nhét kẽ răng, Cửu vương gia lại đưa phần của mình cho ta, ta ăn xong vẫn còn đói.

 

Nửa đêm, ta nhịn không nổi, bật khóc hỏi Cửu vương gia:

 

"Ngài có muốn vượt ngục không? Ta muốn ăn giò heo ở tiệm Trương Ký, giờ đi vẫn còn kịp."

 

Cửu vương gia uể oải mở mắt, xoa đầu ta:

 

"Đói đến mức choáng váng rồi sao? Thiên lao trùng trùng, ngươi có cánh cũng khó mà bay."

 

Ta quan sát bốn phía nhà lao, lại xác nhận với hắn một lần nữa:

 

"Vương gia, ngài có muốn vượt ngục không?"

 

Cửu vương gia mất kiên nhẫn:

 

"Ngươi yên lặng nằm mơ đi, đừng quấy rầy bản vương nghỉ ngơi."

 

Ầm——

 

Ta vung một quyền, đập thủng một lỗ lớn trên tường.

 

Cửu vương gia trợn mắt nhìn bức tường trước mặt, từng mảng gạch vụn sụp xuống dưới sức mạnh của ta.

 

Trong màn khói bụi mù mịt, ta vác Cửu vương gia lên vai, lao thẳng ra ngoài.

 

Thiên lao sau lưng ầm ầm sụp đổ, bị san thành bình địa.

 

Trong cơn hoảng loạn, Cửu vương gia túm chặt lấy vai ta, "Tiệm Trương Ký ở phía Đông!"

 

2

 

Ăn xong giò heo, ta mãn nguyện vô cùng.

 

Nhưng Cửu vương gia đột nhiên hỏi ta một vấn đề hóc búa.

 

Hắn nói: "Bước tiếp theo tính sao?"

 

Ta nào biết phải làm gì, ta vượt ngục, chẳng qua chỉ vì muốn ăn giò heo mà thôi.

 

"Vậy nên, ngươi không chuẩn bị gì cả, chỉ đơn thuần đưa bản vương vượt ngục?"

 

Ta thành thật gật đầu: "Ta chỉ là quá đói thôi. Hay là… chúng ta mua thêm mấy cái giò heo mang theo, rồi quay về nhà lao đi?"

 

Cửu vương gia cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, quay về rồi, giò heo ăn hết, ngươi vẫn sẽ đói bụng."

 

Nhà lao thì không thể quay lại, nhưng dù c.h.ế.t ta cũng muốn c.h.ế.t trong no đủ.

 

Ta nghĩ mãi cũng không biết phải đi đâu, bèn ngồi xổm bên đường vắt óc suy nghĩ suốt một khắc, cuối cùng vác theo Cửu vương gia, gõ cửa nhà dưỡng phụ.

 

Dưỡng phụ là quan lục phẩm, bổng lộc chẳng có bao nhiêu. Ông từng thành thân, nhưng sau khi vợ qua đời thì vẫn sống một mình, trong nhà cũng không có hạ nhân.

 

Dưỡng phụ mở cửa, ta nhìn thấy ông, hốc mắt bỗng dưng nóng lên, gọi to:

 

"Cha, con nhớ cha quá!"

 

Không ngờ dưỡng phụ còn xúc động hơn ta, ông khóc tại chỗ:

 

"Gả, gả, gả đi rồi, làm gì có chuyện nửa đêm quay về nhà mẹ đẻ, thế này không hợp quy củ! Hay là… hai người ra phố dạo một vòng, chờ trời sáng rồi hẵng đến?"

 

Cửu vương gia khẽ bật cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hong-nhan-khuynh-dao-giang-son/chuong-1.html.]

Dưỡng phụ định đóng cửa, ta lập tức giơ tay chặn lại:

 

"Cha, chúng ta đừng câu nệ mấy quy củ này. Không phải cha luôn nói, quy củ quá nhiều thì chỉ là cổ hủ thôi sao?"

 

Ta cứ thế vác theo Cửu vương gia bước vào nhà.

 

Dưỡng phụ đứng ở cửa, toàn thân run bần bật: "Cửu… Cửu vương gia, ngài cũng không giữ chút quy củ nào sao?"

 

Chắc là dưỡng phụ mặc phong phanh quá, ta vào phòng, lấy chiếc áo bông duy nhất của ông ra khoác lên người ông.

 

Cửu vương gia uể oải ngáp một cái: "Ở bên ngoài, bản vương cũng không câu nệ mấy chuyện này."

 

Hắn đi quanh nhà một vòng, sau đó bước thẳng vào phòng ta, cất giọng sai bảo:

 

"Thay ga giường mới cho bản vương."

 

Ta nhanh nhẹn thay ga giường, bố trí cho hắn ngủ lại.

 

Ra khỏi phòng, ta thấy dưỡng phụ vẫn còn đang khóc, bèn ôm ông một cái:

 

"Cha, đừng buồn nữa. Dù nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, nhưng con vẫn hiếu thuận. Con từng nói sẽ nuôi cha đến già, chắc chắn nói được làm được."

 

Dưỡng phụ cũng vỗ vai ta, nước mắt rơi lã chã:

 

"Đúng là hiếu thuận, còn sốt ruột lo tang sự cho lão phu nữa chứ."

 

Dưỡng phụ đi ngủ.

 

Ta ngồi tạm ở chính sảnh qua một đêm.

 

Sáng hôm sau, dưỡng phụ đến nha môn. Thông thường, ông đi từ sớm đến tối mới về, nhưng hôm nay mãi đến khuya vẫn chưa thấy tăm hơi.

 

Cửu vương gia nói dưỡng phụ đã bỏ trốn.

 

Ta không tin, muốn đến nha môn tìm ông.

 

Cửu vương gia cản ta: "Không thể ra ngoài, ngươi giờ là tội phạm vượt ngục."

 

Hắn còn nói: "Kẻ trốn chạy phải có ý thức của kẻ trốn chạy. Nghĩ ra chỗ nào có thể ẩn thân đi, chúng ta phải đi ngay bây giờ."

 

Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không có nơi nào để đi, bèn quay sang hỏi hắn:

 

"Ngài không có thân thích nào sao? Chúng ta có thể đến nương nhờ một thời gian."

 

Cửu vương gia cười khẽ:

 

"Thân thích của ta đều là hoàng thân quốc thích. Nếu đi tìm bọn họ, vậy chi bằng chúng ta quay về thiên lao luôn cho rồi."

 

Ngẫm thấy cũng đúng, quả nhiên là vương gia, nói chuyện rất có đạo lý.

 

Tối hôm ấy, ta giấu bốn cái màn thầu cuối cùng trong nhà, cùng Cửu vương gia rời đi, đi bộ suốt một đêm, đến vùng nông thôn.

 

Không còn nơi nào khác để đi, ta chỉ có thể đến quê cũ của dưỡng phụ.

 

Không ngờ rằng, dưỡng phụ cũng ở đây.

 

Ông xách theo một thùng nước, đứng giữa sân nhìn bọn ta hồi lâu.

 

Cửu vương gia bước tới chào hỏi:

 

"Từ đại nhân, chân cẳng nhanh nhẹn ghê nhỉ!"

 

Dưỡng phụ nói ông đến trước để sắp xếp ổn thỏa, như vậy khi bọn ta tới có thể lập tức ở lại.

 

Ta đắc ý nói với Cửu vương gia: “Cha ta là người tốt.”

 

Cửu vương gia bóp nhẹ má ta, tán đồng với nhận xét của ta về dưỡng phụ.

 

Thế là, ba người chúng ta vui vẻ sống tại thôn Từ gia.

 

Thôn Từ gia không nhỏ, nghe nói có hơn ba trăm hộ gia đình sinh sống.

 

Nhà sát vách họ Trương, họ có một người con trai tên Nhị Ngưu.

 

Ta và Nhị Ngưu quen nhau từ nhỏ, hắn đối với ta rất tốt. Hồi bé, mỗi lần mẹ hắn nấu món gì ngon, hắn đều lén mang đến chia cho ta.

 

Hắn còn nói, lớn lên hắn muốn cưới ta làm vợ.

 

Ta đã đồng ý, bởi vì mẹ hắn nấu ăn thực sự quá ngon.

 

Ta sang nhà Nhị Ngưu chào hỏi, dặn nếu có việc nặng thì cứ gọi ta giúp.

 

Nhị Ngưu cho ta rất nhiều đồ ăn, ta hớn hở quay về nhà, nhưng vừa bước vào, liền thấy sắc mặt dưỡng phụ và Cửu vương gia có chút kỳ quái.

 

“Hai người sao thế? Đói bụng à?”

 

Dưỡng phụ nhăn nhó nhìn ta, còn Cửu vương gia thì cười cười:

 

“Đói rồi, trưa nay ăn gì?”

 

“Khoai lang hấp, bí đỏ hấp, rồi còn…”

 

Ta chưa nói hết câu, Cửu vương gia đã ho khan mấy tiếng, oán thán:

 

“Ta muốn ăn thịt.”

 

Ta nhìn hắn, lòng chợt mềm xuống.

 

Vị vương gia từng sống trong nhung lụa, giờ ngày nào cũng ăn khoai lang, thật sự đáng thương quá.

 

Thế nên, ta quyết định vào rừng săn thú.

 

Dưỡng phụ siết chặt túi tiền giắt bên hông, lặng lẽ ra ngoài. Một lát sau, ông trở về với một con cá.

 

Cửu vương gia quá kén chọn, phải ăn ngon.

 

Ta thì không kén, chỉ cần ăn no là được.

 

Nhưng dù ăn ngon hay ăn nhiều, đều cần có bạc.

 

Thế nhưng Cửu vương gia nói, hắn và ta đều không thể lộ diện.

 

Vậy nên, gánh nặng kiếm tiền rơi hết lên vai dưỡng phụ.

 

Ông mất chức quan, nhưng may mắn là viết chữ rất đẹp, vậy nên liền bày quầy viết chữ thuê ở đầu phố.

 

Nhưng tiền kiếm được quá ít, ông lại nhận thêm việc rửa bát cho một tửu lâu.

 

Dưỡng phụ đúng là người tốt.

 

Ta không thể để ông vất vả một mình, thế nên liền cuốc lại mảnh ruộng hoang quanh nhà, chuẩn bị gieo lúa mì.

 

Từ nay, nơi đây chính là nhà của chúng ta.