Hồng Nhan Khuynh Đảo Giang Sơn

Chương 2



3

 

Ba người chúng ta sống trong thôn rất tốt.

 

Ta có thể ăn no, Cửu vương gia cũng có thịt mà ăn.

 

Nhưng vì Cửu vương gia trông quá mức thanh tú, dân làng ai nấy đều hiếu kỳ, muốn hỏi thăm lai lịch của hắn.

 

Thế nhưng Cửu vương gia không cho ta nói, vậy nên ta cắn chặt miệng, một chữ cũng không hé lộ.

 

Lâu dần, mọi người cũng thôi không hỏi nữa.

 

Mỗi ngày ta đều rất bận rộn.

 

Ruộng nhà làm xong, ta lại đi giúp hàng xóm cày cấy. Vì ta sức lớn, nên ai cũng thích nhờ ta hỗ trợ.

 

Cửu vương gia nhìn ta mà cau mày:

 

“Ngươi làm việc nhà đã đủ vất vả, còn giúp người khác, không thấy mệt à?”

 

Ta lắc đầu:

 

“Vương gia, chỉ cần ăn no, ta có sức làm mãi không hết.”

 

Cửu vương gia cười lạnh:

 

“Nếu có thể dùng sức mà động não một chút, ngươi đã chẳng ngốc như vậy.”

 

Cửu vương gia là người tốt, chỉ là quá tính toán.

 

Hàng xóm láng giềng thì phải giúp đỡ nhau chứ.

 

Hơn nữa, ta giúp họ làm việc, họ sẽ cho ta nhiều đồ ăn. Không phải làm không công.

 

Ruộng nhà ta vừa gieo trồng, trong lúc chờ thu hoạch, có người giúp đỡ thì cũng đỡ tốn kém, dưỡng phụ cũng nhẹ gánh hơn.

 

Hôm ấy, ta giúp Mã thẩm gánh củi.

 

Nhà thẩm đông người, củi lửa cần rất nhiều.

 

“Vẫn là Đại Chùy khỏe nhất, gánh củi này mà là nam nhân nhà ta, ít cũng phải bốn, năm chuyến. Còn Đại Chùy một lần đã gánh về hết.”

 

Ta lau mồ hôi, cười đáp:

 

“Họ không có sức bằng ta. Sau này có việc gì cứ gọi ta.”

 

Ta đặt củi trong sân nhà thẩm, đúng lúc hai đứa con trai của thẩm mới ngủ dậy, còn Mã thúc đang ngồi xổm ngoài cửa ăn bánh bao nhân thịt.

 

Ta cười tươi chào hỏi: “Chào Mã thúc, đại ca, nhị ca.”

 

Bọn họ rất khách khí với ta.

 

Bánh bao nhân thịt thơm quá.

 

Mã thẩm đưa cho ta gáo nước múc từ chum:

 

“Cảm ơn con nhé, Đại Chùy. Nhà thẩm chẳng có gì ngon, nên không giữ con lại ăn cơm được. Ngày mai nhớ qua giúp thẩm gánh nước nhé, cái vại nước nhà thẩm cũng cạn rồi.”

 

Ta gật đầu đồng ý, nhưng chợt nhớ thẩm đã hứa cho ta hai quả bí đỏ.

 

Nhưng Mã thẩm đã vào bếp, ta cũng không tiện hỏi, bèn lau mồ hôi định rời đi.

 

Vừa xoay người lại, ta thấy Cửu vương gia đứng bên đường, vẫy tay gọi ta.

 

“Nhà đó có ba nam nhân to xác, ngươi nói gọi gánh củi là ngươi liền đi à?”

 

Ta đáp thản nhiên: “Ta khỏe như trâu, ai trong nhà thẩm ấy khỏe hơn ta đâu.”

 

Cửu vương gia cau mày, đột nhiên nắm lấy tay ta, chăm chú nhìn vết xước trên lòng bàn tay:

 

“Trâu con mà cũng bị trầy da à?”

 

Ta xoa vết thương, chẳng mấy để tâm:

 

“Làm việc thì bị thương thôi, có sao đâu.”

 

“Ngốc!”

 

Cửu vương gia lại hỏi tiếp:

 

“Sáng nay ta nghe loáng thoáng, thẩm ấy hứa cho ngươi hai quả bí đỏ. Sao không thấy đâu?”

 

Ta ngập ngừng:

 

“Chắc thẩm quên rồi, nhưng không sao. Lần sau thẩm sẽ nhớ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Ngốc c.h.ế.t đi được.”

 

Cửu vương gia lườm ta một cái:

 

“Chờ đấy!”

 

Hắn phất tay áo đi thẳng vào nhà Mã thẩm.

 

Ta biết tính hắn nóng nảy, một lát nữa có cãi nhau cũng thôi đi, vì hắn có thể cãi thắng.

 

Nhưng nếu xảy ra đánh nhau thì không ổn, hắn mềm yếu như thế, chắc chắn sẽ bị đánh thiệt.

 

Ta vừa bước tới một bước, hắn liền quay đầu lại lườm ta một cái, khiến ta không dám tiến lên nữa.

 

Nhưng ngoài dự đoán của ta, Cửu vương gia vào nhà Mã thẩm, không cãi vã cũng chẳng đánh nhau.

 

Chỉ chốc lát sau, cả nhà Mã thẩm run rẩy ôm bốn quả bí đỏ, theo sau hắn đi ra.

 

“Đại Chùy à, thẩm quên mất phần của con, thẩm già rồi, hồ đồ quá. Đây, thẩm mang đến tận nhà cho con.”

 

Ta nghe giọng thẩm run rẩy, nhìn ba nam nhân nhà họ Mã lảo đảo đi theo sau, liền tò mò hỏi Cửu vương gia:

 

“Sao bọn họ trông có vẻ rất sợ hãi?”

 

Cửu vương gia hờ hững đáp:

Hồng Trần Vô Định

 

“Bình thường nhàn rỗi quá, chân yếu đi thôi.”

 

Chắc vậy.

 

Dù sao Cửu vương gia vừa yếu ớt lại xinh đẹp như vậy, người ta thích hắn còn không kịp, làm gì có chuyện sợ hắn?

 

Nhưng chẳng hiểu sao, từ hôm ấy, mỗi lần Mã thẩm đi ngang nhà ta, đều lén lút tránh sang bên kia đường.

 

Không chỉ Mã thẩm, mà còn rất nhiều người trong thôn cũng như vậy.

 

Ta hỏi dưỡng phụ nguyên do, ông vừa xoa cánh tay, vừa nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý:

 

“Ngươi chưa từng nghĩ rằng… có thể do Cửu vương gia đánh họ sao?”

 

Ta kinh ngạc:

 

“Cha, Cửu vương gia yếu ớt như vậy, sao có thể đánh người?”

 

Dưỡng phụ không nói gì, chỉ lặng lẽ khom lưng đi vào bếp.

 

Cha ta thật tốt, nhưng trông có vẻ già đi nhiều rồi.

 

Ta phải cố gắng đền đáp ông.

 

4

 

Cửu vương gia chê dưỡng phụ kiếm được quá ít bạc, nên hôm nay hắn vẽ một bức tranh, đưa cho dưỡng phụ mang đi bán.

 

Ta nhìn bức tranh hồi lâu, muốn nói xấu nhưng sợ không biết nhìn hàng, lại đắc tội với Cửu vương gia.

 

Có điều… con heo trong tranh béo quá chừng.

 

Nếu đây là heo thật, g.i.ế.c đi chắc chắn ăn ngon lắm.

 

Ta nuốt nước miếng. Đã lâu rồi ta chưa được ăn giò heo.

 

Cửu vương gia lườm ta đầy ghét bỏ, rồi quay sang bảo dưỡng phụ:

 

"Mang đi bán đi, bán xong mua mười cái giò heo về."

 

Dưỡng phụ suýt ngã khỏi ghế:

 

"Vương gia, ở cái trấn nhỏ này, người biết chữ còn đếm trên đầu ngón tay, làm gì có ai biết thưởng thức mấy thứ thanh tao này?"

 

Nơi đây hẻo lánh, cả trấn còn chẳng có nổi một trường tư thục ra hồn.

 

Có tiền thì người ta mua thịt ăn, chứ ai lại mua tranh về treo, chẳng thể sưởi ấm cũng chẳng thể ăn no.

 

Cửu vương gia đúng là quá ngây thơ.

 

"Bản vương nói có người mua thì tức là có người mua, đi đi."

 

Hắn vô cùng tự tin, dưỡng phụ đành ôm tranh đi.

 

Dưỡng phụ vừa rời đi, ta liền chuẩn bị vào rừng săn thú.

 

Cửu vương gia đòi đi theo, ta liền nói:

 

"Vương gia, hôm nay ta nhất định phải săn một con thỏ cho ngài khai khẩu."

 

"Ồ, ta không thích ăn thịt thỏ."