Hồng Nhan Khuynh Đảo Giang Sơn

Chương 4



Ta muốn dỗ hắn, để hắn bớt giận dưỡng phụ.

 

Cửu vương gia nhìn ta một cái, chợt hỏi:

 

“Vương Đại Chùy, giữa ta và dưỡng phụ, ngươi chọn ai?”

 

Ta cúi đầu, không dám trả lời, sợ hắn lại giận.

 

Dưỡng phụ nuôi ta năm năm, ta ăn của ông không biết bao nhiêu bữa cơm.

 

Nhưng vào Cửu vương phủ, ta chỉ mới ăn có một bữa.

 

Một bữa ăn này, không thể so với năm năm cơm dưỡng phụ đã cho ta.

 

Cửu vương gia vẫn tức giận, hất ghế đứng lên, phất tay áo đi ra ngoài:

 

"Đắp người tuyết cái gì! Đánh trận tuyết!"

 

Ta rất thích ném tuyết.

 

Cửu vương gia ném ta ba quả, ta nể hắn, tránh đi.

 

Sau đó, ta liền ném trúng đầu hắn, ném đến mức u một cục to tướng.

 

Cửu vương gia ôm trán, đứng trong tuyết quát:

 

"Vương Đại Chùy! Ba ngày tới bản vương không thèm nói chuyện với ngươi!"

 

Hắn thật sự không để ý đến ta nữa.

 

Còn trở nên thần thần bí bí, suốt ngày lén lút ra ngoài, cũng không cho ta đi theo.

 

Dưỡng phụ bảo:

 

"Ta nghe loáng thoáng, thánh thượng bệnh rồi. Nhưng không biết là bệnh thật, hay cố ý để dụ Cửu vương gia trở về."

 

Ông cũng không dám khuyên hắn.

 

"Trong triều còn có Văn Quốc công, dù hoàng thượng tin Cửu vương gia, Văn Quốc công cũng không chịu để yên."

 

Văn Quốc công là ngoại tổ của kẻ tranh ngôi với Cửu vương gia, nghe nói là một gian thần.

 

Chiều hôm đó, ta quét tuyết trong sân.

 

Cửu vương gia đang tắm trong phòng, dưỡng phụ ngồi trước bàn, vừa đếm mười đồng tiền kiếm được hôm nay, vừa lầm bầm:

 

"Chữ ta viết, kiếm được còn nhiều hơn lúc làm quan."

 

Ta cười nói:

 

"Cha, vậy cha kiếm chữ mà sống đi."

 

Dưỡng phụ không thèm để ý đến ta nữa.

 

Ta định giải thích, nhưng chợt thấy trong rừng đối diện lóe lên một tia sáng lạnh.

 

Nhìn kỹ hơn, mới phát hiện có rất nhiều người ẩn trong rừng.

 

"Không ổn!"

 

Ta ném chổi xuống, lao vào nhà:

 

"Cha! Có truy binh! Chạy mau!"

 

Dưỡng phụ giật nảy, làm rơi ba đồng tiền.

 

Ông do dự không biết nên nhặt hay không nhặt, ta đã xông thẳng vào phòng Cửu vương gia:

 

"Vương gia! Truy binh đến!"

 

Hắn còn đang ngâm mình trong thùng tắm, nghe vậy liền quát:

 

"Ra ngoài!"

 

"Bọn họ không nghe lời ngài đâu!"

 

"Bản vương bảo ngươi ra ngoài!"

 

"Không kịp nữa rồi!"

 

Ta tiện tay giật lấy cái chăn, bọc hắn trong đó, vác lên vai chạy thẳng ra ngoài.

 

Binh lính trong rừng thấy ta, lập tức xông tới.

 

"Đứng lại! Đứng lại!"

 

Bọn họ hai mươi người, ai nấy đều vác đao kiếm, trông dữ tợn vô cùng.

 

"Chạy!"

 

Ta giơ xẻng sắt, vung lên vun vút, bọn họ không dám đến gần.

 

Trời tối rất nhanh, ta và dưỡng phụ chạy trong tuyết, phía sau vẫn có người đuổi theo sát nút.

 

Không thể tiếp tục như vậy, ta giao Cửu vương gia cho dưỡng phụ, quyết định quay lại đánh một trận.

 

Bọn lính võ công không tệ, nhưng ta sức lớn vô song.

 

Sau khi ta bẻ gãy tay hai tên, bọn họ bắt đầu hoảng sợ.

 

Lúc ta tưởng mình phải tiếp tục đánh nhau, chợt nghe Cửu vương gia hét:

 

"Cút hết cho bản vương!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hong-nhan-khuynh-dao-giang-son/chuong-4.html.]

 

Bọn họ lập tức bỏ chạy.

 

Cửu vương gia vẫn rất lợi hại, dù đánh không lại ai, nhưng khí thế vẫn còn.

 

Ta lại vác hắn lên:

 

"Nhưng nơi này không thể ở lâu, đi thôi!"

 

"Vương Đại Chùy!"

 

Hắn quát:

 

"Quay về!"

 

"Vương gia đừng hét, bọn họ lại nghe thấy mất."

 

Hắn có vẻ tức giận, ta hiểu tâm trạng hắn.

 

Hồng Trần Vô Định

Bị cha và ca ca ruột truy sát, ai mà vui cho nổi?

 

Nhưng hắn ồn quá, ta đành đánh hắn ngất đi.

 

Đêm đó, ta vác Cửu vương gia, cõng dưỡng phụ, chạy suốt tám mươi dặm.

 

Rốt cuộc bỏ xa truy binh, trốn vào một hang động sâu trong núi.

 

Ta mở chăn, kéo đầu Cửu vương gia ra ngoài.

 

Hắn nhìn ta, sắc mặt xanh mét.

 

Ta vỗ vai hắn, trấn an:

 

"Vương gia yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không ai có thể làm hại ngài!"

 

Cửu vương gia giọng khàn khàn, nét mặt bi thương:

 

"Vương Đại Chùy, ba canh giờ vừa rồi, ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện... đám người đó có thể không phải truy binh sao?"

 

6

 

Hóa ra đám người kia không phải truy binh, mà là thị vệ của Cửu vương gia, âm thầm bảo vệ hắn.

 

Ta lẩm bẩm: "Ngài không nói, sao ta biết được."

 

Cửu vương gia cười lạnh: "Là bản vương không nói, hay là không có cơ hội để nói?"

 

Hắn đang nói chuyện ta đánh hắn ngất đi.

 

Cửu vương gia rất tức giận.

 

Ta mất rất nhiều công sức để dỗ dành.

 

Ta ra ngoài hái lá cây, định đan áo cho hắn.

 

Lúc trở về, đã thấy hắn mặc áo bông của dưỡng phụ, ta sửng sốt.

 

Cửu vương gia hờ hững nói:

 

"Là dưỡng phụ ngươi nhất quyết bắt bản vương mặc."

 

Ta cảm động nhìn dưỡng phụ:

 

"Cha, cha thật nhân hậu!"

 

Dưỡng phụ cười hiền lành:

 

"Phải… phải rồi, cha luôn rất nhân hậu."

 

Chúng ta trốn trong hang động nửa ngày, sau đó thị vệ của Cửu vương gia tìm đến, mang theo quần áo cho hắn.

 

Ta rất vui, vội vàng đưa cho hắn mặc.

 

"Vương gia," ta đứng ở cửa động, ra sức lấy lòng, "có cần ta giúp ngài thay không?"

 

Cửu vương gia lạnh nhạt:

 

"Vương Đại Chùy, ngươi có từng nghĩ, người mà bản vương đề phòng nhất chính là ngươi?"

 

Ta kinh ngạc, không hiểu nổi.

 

"Ta có gì mà phải đề phòng? Ta sao có thể làm hại ngài?"

 

Dưỡng phụ hắt hơi một cái, xoa tay hỏi:

 

"Chúng ta khi nào quay về? Ba đồng tiền của ta rơi trên đất chưa nhặt, lúc đi còn quên đóng cửa, ta thấy không an toàn lắm."

 

Cửu vương gia lắc đầu:

 

"Không thể quay lại thôn Từ gia nữa."

 

Ta và dưỡng phụ nhìn nhau.

 

Dưỡng phụ hỏi hắn:

 

"Nghe đồn hoàng thượng bệnh nặng, vương gia không muốn quay về xem sao? Cứ trốn tránh thế này, đến bao giờ mới là điểm dừng?"

 

Cửu vương gia quét mắt nhìn dưỡng phụ:

 

"Từ đại nhân, ngươi suy nghĩ kỹ đi. Nếu bây giờ về kinh, không những không được thăng quan, mà ngay cả cái đầu cũng không giữ được."

 

Dưỡng phụ khẽ co rút khóe miệng, kéo tay áo ngồi xổm xuống cửa động.

 

Ta thở dài.