Hắn khoanh tay sau lưng, dù mặc áo cũ nhưng vẫn bước đi đầy khí chất vương gia.
Một nhân vật như vậy, sao có thể mưu phản chứ?
Nghĩ vậy, ta bèn hỏi hắn:
"Vương gia, sao ngài lại bị vu tội mưu phản?"
Cửu vương gia lại lườm ta.
Sao đây? Ta thấy hắn lườm người cũng đẹp quá, thế là lại nhìn thêm vài lần.
"Bản vương lười mưu phản. Đương nhiên là có kẻ hãm hại."
Hắn nói, rồi đưa tay xoa đầu ta:
"Đại Chùy, bản vương sớm muộn gì cũng sẽ rửa sạch oan khuất. Khi đó, ngươi chính là đại công thần."
Ta mắt sáng rực, dừng bước nhìn hắn:
"Vậy vương gia có báo đáp ta không?"
Hắn ho nhẹ, hơi ngẩng cằm lên:
"Ừm… Bản vương có thể cho ngươi một điều ước."
Ta phấn khởi: "Bất cứ điều ước gì cũng được?"
Cửu vương gia liếc ta: "Đương nhiên. Nhưng đừng quá đáng, nếu muốn làm Cửu vương phi thì bản vương không đồng ý."
Ta lập tức cắt ngang:
"Cửu vương phi, Bát vương phi gì đó không quan trọng."
Hắn nhìn ta đầy hứng thú: "Không quan trọng?"
"Vương gia!" Ta kéo tay hắn, trịnh trọng nói, "Ngài ban cho ta một cửa hàng thịt đi, loại thật lớn, thật lớn ấy."
Nụ cười trên mặt Cửu vương gia lập tức đông cứng.
"Vậy tức là… Cửu vương phi không quan trọng bằng một cửa hàng thịt?"
Hắn chọc vào trán ta:
"Vương Đại Chùy, bản vương đúng là đã đánh giá thấp cái đầu ngốc của ngươi."
Ta gãi đầu:
"Cái yêu cầu này quá đáng lắm à? Vậy không thì ngài giúp cha ta khôi phục quan chức đi, để ta có thể về bên ông. Ta đã hứa sẽ phụng dưỡng ông đến cuối đời mà."
"Ông ấy còn lâu mới chết."
"Vậy thì ta đợi ông ấy chết."
Cửu vương gia có vẻ không vui, lạnh lùng nhìn ta:
"Ngươi đến lúc đó đừng có hối hận, khóc lóc cầu xin ta."
"Sẽ không đâu, vương gia. Ta đường hoàng ngay thẳng, từ trước tới nay chưa từng cầu xin ai."
"Hừ, cũng biết dùng từ đấy. Xem ra là có đọc sách."
Cửu vương gia phất tay áo quay về, ta hỏi hắn còn đi săn nữa không, hắn bảo muốn đánh vào đầu ta.
"Tự dưng lại mắng người?"
Ta bèn quay sang gọi Nhị Ngưu:
"Nhị Ngưu ca ca, cửu ca nhà ta không vào rừng nữa, hai chúng ta đi thôi, đi nhanh về nhanh."
Nhị Ngưu lập tức vác cung chạy ra:
"Đi nào! Hôm nay không có cái đuôi phiền phức, chắc chắn săn được nhiều!"
Ta cười hì hì:
"Hôm nay ta muốn săn gà rừng."
Nhị Ngưu ngạc nhiên: "Không phải muội muốn săn thỏ à?"
Cửu vương gia không thích ăn thỏ, vậy thì ta săn gà rừng vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hong-nhan-khuynh-dao-giang-son/chuong-3.html.]
Có đồ ngon ăn, hắn chắc sẽ không giận dỗi nữa.
Nhưng vừa xoay người, ta bỗng cảm thấy sau gáy lành lạnh.
Quay đầu lại, liền thấy Cửu vương gia đang đứng cách đó không xa, ánh mắt âm trầm nhìn ta.
Ta lập tức vác cung chạy biến.
Hôm nay ta thu hoạch lớn.
Ta tìm được một ổ gà rừng, đủ cho Cửu vương gia ăn nửa tháng.
Ta và Nhị Ngưu đem chiến lợi phẩm về, chất đầy trong sân để chia phần.
Cửu vương gia ngồi trong sân, vừa uống trà vừa nhìn bọn ta.
"Đại Chùy, nam nhân phải giỏi làm việc, biết chăm lo, mới có thể nuôi sống nữ nhân, để nàng vui vẻ theo mình."
Hồng Trần Vô Định
Nhị Ngưu vừa nói, vừa liếc mắt về phía Cửu vương gia:
"Chứ không phải loại người tay không xách nổi, vai không gánh được, kiếm không ra bạc. Loại đó mà có nữ nhân, chẳng phải đang hại nàng ta sao?"
Cửu vương gia nhàn nhã uống trà.
Đúng lúc đó, dưỡng phụ trở về.
Tay ông xách đầy đồ, vô cùng phấn khích thông báo:
"Tranh của vương gia bán được một nghìn lượng bạc!"
Ta sững sờ.
Cả đời ta chưa từng thấy nhiều bạc đến vậy.
"Chỉ một con heo béo, mà bán tận một nghìn lượng? Cha ơi, heo thật cũng không đáng giá như thế đâu!"
Nhị Ngưu ngơ ngác nhìn túi bạc trong tay dưỡng phụ, rồi cúi đầu nhìn đống thú săn dưới đất, mặt đỏ bừng.
Cửu vương gia khẽ liếc Nhị Ngưu, cười tươi rói:
"Chỉ là một nghìn lượng mà thôi. Tranh của bản vương, có người sẵn sàng bỏ ra vạn lượng để mua."
Nhị Ngưu tái mặt, ủ rũ bỏ đi, đến cả mớ thú săn cũng không cần nữa.
Ta gọi hắn thế nào, hắn cũng không quay lại.
Cửu vương gia rất hài lòng, bảo ta tối nay nấu hai con gà.
Ta cũng rất vui, không chỉ nấu gà, mà còn hầm cả giò heo.
Đêm đó, ta trải giấy, đặt bút xuống trước mặt Cửu vương gia.
Hắn nhìn ta, "Làm gì?"
"Ngài vẽ heo đáng giá vậy, chi bằng tối nay vẽ bò đi. Một con bán hai nghìn lượng, vẽ trăm con."
Cửu vương gia nhìn ta đầy nguy hiểm, sắc mặt khó coi như thể ta đang xem hắn là kẻ ngốc vậy.
5
Ba ngày tuyết rơi liên tục, dưỡng phụ không thể ra ngoài bày quán.
Ba người chúng ta đóng cửa trong nhà, nghiên cứu chuyện ăn uống.
Ta hầm giò heo, nấu canh đầu cá, làm bánh bao nhân thịt, mì xào, gà hầm, còn mua rượu cho dưỡng phụ.
Cửu vương gia cũng hứng thú, vậy nên ta làm bạn rượu, ba người uống hết bốn bình.
Dưỡng phụ uống say, kéo Cửu vương gia khóc lóc kể khổ:
“Ta nuôi con bé khôn lớn, bản thân ăn không đủ no cũng phải mua bánh bao về cho nó. Ta đưa nó vào vương phủ, cũng chỉ mong có thể nịnh bợ vương gia để leo cao, dù chỉ làm quan lớn nửa năm rồi bị bãi chức cũng được.”
“Ta đã hứa với người vợ quá cố của ta, đời này nhất định phải kiếm được cáo mệnh ban cho nàng. Nếu không làm được, ta c.h.ế.t cũng không mặt mũi gặp nàng dưới suối vàng.”
Dưỡng phụ vừa nói, vừa ôm Cửu vương gia mà gào khóc:
"Vương gia, ngài thật không có tiền đồ! Biết rõ mình bị hãm hại, thế mà không đi minh oan, lại trốn trong cái xó núi rừng này!"
Cửu vương gia tức giận đến mức mặt đen như đáy nồi.
Ta sợ ông lại nói bậy, bèn rót thêm hai chén rượu chuốc ông say, dưỡng phụ liền gục xuống ngủ luôn.
"Vương gia, ta cùng ngài đắp người tuyết nhé?"