Hồng Trang Định Sẵn

Chương 14



Lời còn chưa dứt, đã bị tiểu muội cắt ngang:

“Ngươi là thứ gì, cũng dám đứng trong nhà ta mà giáo huấn tỷ tỷ ta?”

Tiểu muội giận dữ chắn trước mặt ta, chẳng khác nào một con sư tử nhỏ.

“Ngươi… ngươi sao có thể ăn nói như vậy, thật là vô lễ!”

“Thi cử bao năm còn chưa đỗ nổi cử nhân, ngươi có tư cách gì nói đến lễ nghĩa?”

Một câu của tiểu muội đánh thẳng vào nỗi đau của Giang Văn Tuyên.

Sắc mặt hắn vặn vẹo, tức giận bước lên hai bước, định tranh luận với tiểu muội.

Nhưng ngay khi hắn vừa đến gần, Trương Hạo đứng phía sau ta đã vung một quyền mạnh mẽ giáng thẳng vào hắn.

Giang Văn Tuyên vốn là thư sinh, thân thể yếu ớt, bị một cú đ.ấ.m này lập tức ngã quỵ.

Ta liếc mắt ra hiệu cho Trương Hạo.

“Kẻ này vô lễ với nhị tiểu thư, đem trói lại, giải đến phủ nha.”

Trương Hạo phất tay, lập tức có mấy đại hán phía sau bước ra, nhanh chóng trói chặt tên thư sinh đã ngất đi trên mặt đất.

Chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi mẫu thân ta phản ứng lại, Giang Văn Tuyên đã sắp bị lôi đi.

Bà vội quẳng sợi lụa trắng, từ ghế lao xuống, lúc này cũng chẳng màng thể diện nữa, chạy đến chắn trước mặt bọn họ.

“Ngươi làm gì vậy? Hắn là ân nhân của phụ thân ngươi!”

Ta ra hiệu cho nha hoàn đỡ lấy bà, chậm rãi cười:

“Nương, phụ thân đã c.h.ế.t rồi. Nếu người thực sự muốn báo đáp ân tình của phụ thân, vậy thì xuống dưới mà tìm ông ấy.”

VIII

Sắc mặt mẫu thân và Phí Hạo Luân đều vô cùng khó coi.

Nước mắt bà không ngừng tuôn rơi, phẫn nộ chất vấn ta:

“Tống Thính Uyển, phụ thân ngươi từng dạy ngươi trung hiếu, ngươi đều quên cả rồi sao?”

Trung hiếu?

Vậy cũng phải xem trung với ai, hiếu với ai.

Ta có một người phụ thân chỉ biết danh lợi, một người mẫu thân chỉ biết nam tôn nữ ti.

Bọn họ, không xứng.

Ta phất tay, Trương Hạo cùng đám đại hán không để ý đến lời mẫu thân, tiếp tục kéo Giang Văn Tuyên ra ngoài.

Những kẻ còn lại liền quay sang Phí Hạo Luân, ra vẻ nếu hắn không tự đi, bọn họ sẽ “hộ tống”.

Phí Hạo Luân siết chặt nắm đấm, cuối cùng đành hậm hực rời đi.

Mẫu thân vẫn không quên gọi với theo hắn:

“Hiền điệt yên tâm, bá mẫu nhất định sẽ báo đáp ân tình của các ngươi!”

Ta rất tò mò muốn xem bà ta báo đáp thế nào.

Phụ thân đã chết, muốn nghiền nát hai kẻ này với ta chẳng khác nào nghiền một con kiến.

Nhưng không cần vội.

Ta đã sai người gửi tin cho biểu muội của Giang Văn Tuyên dưới quê.

Kiếp trước, sau khi thành thân với tiểu muội, hắn chẳng phải luôn miệng nói rằng biểu muội mới là chân ái sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com