Hồng Trang Định Sẵn

Chương 13



Tiểu muội đứng bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trên gò má hiện rõ dấu đỏ ửng.

Ngoài gia nhân trong phủ, Phí Hạo Luân và Giang Văn Tuyên cũng có mặt.

Thấy ta tiến lại gần, Tôn ma ma bên cạnh mẫu thân lập tức chạy tới:

“Đại tiểu thư, mau khuyên phu nhân đi!”

Ta còn chưa kịp lên tiếng, mẫu thân đã rống lên:

“Ai khuyên cũng vô dụng! Ta thật đáng thương, huynh trưởng, phụ mẫu đều đã qua đời, nay ngay cả phu quân cũng rời ta mà đi! Ban đầu ta còn nhẫn nhịn vì hôn sự của nữ nhi chưa thành, nhưng nay… các ngươi đều bất hiếu, ngang ngược! Phu quân ơi, thiếp đến đây với chàng!”

Nói xong, bà toan siết cổ bằng sợi lụa trắng.

Tiểu muội chỉ lạnh nhạt nhắm mắt, chẳng có ý định can ngăn.

Ngược lại, Phí Hạo Luân và Giang Văn Tuyên vội vàng lao lên phía trước.

“Bá mẫu, ngài vạn lần đừng nghĩ quẩn!”

Ta chẳng cần đoán cũng biết, mẫu thân diễn trò này là vì điều gì.

Thấy ta và tiểu muội không hề có ý khuyên nhủ, thậm chí ngay cả một câu níu giữ cũng không có, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi.

Dưới sự “ngăn cản” của hai vị công tử, bà rốt cuộc cũng dừng lại.

Tôn ma ma rất biết điều, lập tức quỳ xuống trước mặt ta, giọng nói nghẹn ngào:

“Đại tiểu thư, xin đừng trách lão nô lắm lời, từ khi lão gia qua đời, phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Nếu không phải vì hai vị tiểu thư, phu nhân đã theo lão gia từ lâu rồi! Lão nô nhìn mà đau lòng không thôi!”

Ta không đáp lời, ngay cả một cái liếc mắt cũng không ban cho bà ta, chỉ lạnh lùng vòng qua, tiến về phía mẫu thân.

Dưới gốc cây hoè, mẫu thân còn đang lúng túng đứng trên ghế, cổ vướng vào sợi lụa trắng, nhưng không dám thật sự treo mình.

Đánh giá một lượt, ta nhẹ nhàng mở miệng:

“Mẫu thân, người đánh Tiểu muội rồi sao?”

Bà không ngờ ta sẽ nói vậy, nhất thời sững sờ.

Chỉ thoáng chốc, sắc mặt bà đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã.

“Thính Uyển, ngay cả con cũng nói như vậy sao! Phu quân ơi, ta thật sự không muốn sống nữa!”

Ta nhìn bà, giọng điệu bình thản đến lạnh lùng.

“Muốn c.h.ế.t thì đi đi.”

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều lặng ngắt.

Như không thể tin vào tai mình, mẫu thân chớp mắt liên tục.

“Ngươi… ngươi vừa nói gì?”

Ta không trả lời, mà quay sang phía hai kẻ ngoài cuộc, đích thân hạ lệnh đuổi khách:

“Trời đã khuya, hai vị công tử xin mời về cho.”

Giang Văn Tuyên lại tiến lên một bước, lên giọng trách cứ:

“Tống tiểu thư, dù sao đi nữa, nàng cũng không thể nói chuyện với bá mẫu như vậy! Bá mẫu đã rất đau lòng, nàng nên khuyên nhủ mới phải—”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com