Hồng Trang Định Sẵn
Tiếng thét chói tai vang lên, nhưng chưa kịp dứt, đã bị người bịt miệng đánh ngất.
Ta lấy ra con d.a.o nhỏ giấu trong tay áo.
Kiếp trước, những gì ả làm với ta, dù có rạch lên người ả trăm nhát d.a.o cũng không đủ.
Muốn hạ dược ta, để ta bị cưỡng ép ư?
Ta chỉ là muốn trả lại tấm thịnh tình này, chỉ là nhân vật chính cần đổi lại một chút.
10
Một nén nhang sau, mẫu thân dẫn theo một đoàn người đi về phía hậu viện.
Vừa định đẩy cửa phòng, bà đã thấy ta từ một bên bước ra.
Bàn tay bà chợt cứng đờ, sắc mặt đầy vẻ khó tin.
Khuôn mặt vốn tái nhợt vì bệnh, giờ phút này vì kích động mà nổi lên một chút huyết sắc.
“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?!”
Ta nghiêng đầu, không đáp mà hỏi ngược lại:
“Nương, người dẫn nhiều người như vậy, là muốn làm gì?”
Bà giật mình hoàn hồn, lập tức thu tay về.
Nhưng ngay lúc ấy, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ ám muội.
Tất cả những người có mặt đều tinh tường, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mẫu thân vội vàng xua tay, ý muốn giải tán mọi người:
“Không có gì, không có gì, mọi người cứ tiếp tục ăn uống đi!”
Nhưng đã đến mức này, làm sao những kẻ hiếu kỳ có thể bỏ qua chuyện hay?
Phu nhân của Tôn chưởng quỹ kéo tay mẫu thân, cười nói:
“Tống phu nhân, vừa rồi chẳng phải người bảo có chuyện hay để xem sao? Nay đã đến cửa, sao lại không vào?”
Bên kia, Triệu phu nhân cũng cười nói:
“Đúng vậy, đã đến tận cửa rồi, sao có thể quay đầu rời đi?”
Giữa lúc họ kéo kéo đẩy đẩy, cánh cửa bỗng bị đẩy ra.
Cảnh tượng bên trong lập tức hiện rõ trước mắt.
“A—!”
Tiếng hét chói tai vang lên.
Trong phòng, trên chiếc giường lớn, có ba kẻ trần trụi, hai nam một nữ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com