Hồng Trang Định Sẵn

Chương 20



Mặt mũi nữ nhân đầy vết cào xước, nhưng hai nam nhân lại không chút mảy may, điên cuồng dây dưa với nàng.

Mẫu thân run rẩy quay sang nhìn ta, tay chỉ vào ta, lắp bắp:

“Ngươi… ngươi… ngươi…”

Ta nhướng mày, đáp lại bằng một nụ cười nhạt:

“Ba người này dám làm ra chuyện ô uế trong phủ ta, người đâu, đưa đến phủ nha.”

“Không—!”

Mẫu thân thốt lên một tiếng, nhưng chưa kịp thở hết hơi, đã trực tiếp ngất lịm.

Ta phất tay, ra hiệu cho hạ nhân khiêng bà về phòng.

“Chư vị thứ lỗi, từ sau khi gia phụ qua đời, mẫu thân ta thần trí có chút không minh mẫn, hôm nay đã để mọi người chê cười rồi.”

Bốn phía xì xào bàn tán, nhưng ta chỉ xem như không nghe thấy, thản nhiên tiếp tục tiếp đón khách khứa như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, ta mới đến viện của mẫu thân.

Vừa bước vào, mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Bà gần đây bệnh không nhẹ, lại không ngừng dày vò bản thân, hôm nay lại tức giận quá độ, chắc hẳn lần này thực sự bệnh nặng.

Thấy ta vào, bà lập tức ra hiệu cho Tôn ma ma đỡ mình ngồi dậy.

Còn chưa mở miệng, nước mắt đã tuôn rơi.

“Thính Uyển, là mẫu thân sai rồi, mẫu thân không nên toan tính với con… tất cả đều là lỗi của mẫu thân…”

Nói đến đây, bà đã khóc không thành tiếng.

Ta mặt không đổi sắc, trong lòng thậm chí không chút gợn sóng.

Thấy ta vẫn thờ ơ, mẫu thân hoảng hốt thực sự.

“Thính Uyển, tha thứ cho mẫu thân đi! Sau này mẫu thân sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa! Mau sai người đưa Phí Hạo Luân và Giang Văn Tuyên ra đi, dù sao bọn họ cũng là ân nhân của Tống gia…”

Đến tận lúc này, bà vẫn còn nhớ đến hai kẻ đó.

Ta cười lạnh.

“Nương, nếu ta nói với người, hai kẻ đó chính là hung thủ hại c.h.ế.t ta và tiểu muội, vậy người có còn coi bọn chúng là ân nhân nữa không?”

Bà sững lại, nhưng sau đó lại bắt đầu khóc lóc.

“Con nói bậy gì vậy, bọn họ sao có thể hại con?”

Ta cười nhạt, tự giễu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com