Hồng Trang Định Sẵn
Ta đúng là kẻ ngu ngốc, lại còn đi hỏi bà điều này.
Kiếp trước, bà đã cho ta câu trả lời rồi.
Ta nhìn bà lần cuối, xoay người rời đi.
“Nếu mẫu thân đã có lòng từ bi, vậy thì hãy đến ngoại ô, cùng thanh đăng cổ Phật làm bạn đi.”
XI
Phí Hạo Luân, Giang Văn Tuyên và Hình Uyên Nhi đều bị khép vào tội thông gian, bị tống vào đại lao.
Giang Văn Tuyên thân thể vốn đã suy nhược, ta cố ý phái lang trung đến chữa trị, bảo đảm hắn không c.h.ế.t được.
Ngục tốt có trăm phương nghìn kế để hành hạ phạm nhân, chỉ cần một vò rượu mạnh, cũng có thể bày ra hàng chục hình phạt.
Ta sẽ để bọn chúng sống thật tốt, nhưng sẽ sống trong tuyệt vọng không lối thoát, sống mà đau đớn hơn chết.
Sau khi Giang Văn Tuyên bị bắt, Từ Thanh Thanh không hề có ý định cứu hắn.
Những ngày sống ở kinh thành, nàng đã quen với phú quý, giờ không còn kẻ vô dụng như biểu ca vướng víu, nàng còn mơ tưởng được làm thiếp cho phú hộ.
Chỉ là, nàng còn chưa kịp hành động, đã bị ta sai người hủy dung.
Làm thiếp? Bán thân vào thanh lâu?
Mơ đi.
Không phải tự cho mình là thanh cao sao?
Vậy ta sẽ để nàng sống nốt quãng đời còn lại như một trò cười.
Còn về mẫu thân của Phí Hạo Luân, bà ta tuổi đã cao, khó lòng chịu khổ.
Ta nghĩ, bà nhất định nhớ thương nhi tử, vậy nên sai người đưa bà đến đại lao, để mỗi ngày đều được nhìn thấy hắn chịu hình phạt.
Không có gì đau đớn hơn việc tận mắt chứng kiến con mình bị tra tấn.
Năm thứ hai sau khi ta tiếp quản Tống gia, mẫu thân qua đời.
Ngoại ô kham khổ, ăn uống đạm bạc, bà chỉ chịu đựng được một năm.
Khi nghe tin này, ta đang bàn chuyện làm ăn cùng Vương chưởng quỹ.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, sản nghiệp của Tống gia đã vượt xa quá khứ.
Ta phất tay, ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, sau đó tiếp tục bàn chuyện làm ăn.
Vương chưởng quỹ trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
“Việc gì gấp gáp đến mức phải đến báo ngay lúc này?”
Ta khẽ lắc đầu, cười nhạt:
“Chuyện nhỏ, gia mẫu qua đời.”
Vương chưởng quỹ lập tức im lặng.
Sau một năm đối mặt với ta trên thương trường, hắn đã hiểu rõ bản tính của ta.
Hắn biết rằng, đằng sau vẻ ngoài ôn hòa này, ta là một kẻ tuyệt tình đến mức nào.
Bọn họ còn đặt cho ta một biệt danh—Dạ Xoa.
Ta cong môi, nhàn nhạt nói:
“Dạ Xoa?”
“Ta thích cái tên này.”
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com