Hồng Trang Định Sẵn
Tương truyền, ma thần sẽ thu lấy linh hồn kẻ bội tín, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Trương Hạo sững sờ nhìn ta, sau đó quỳ rạp xuống đất, dập đầu vang dội.
“Nguyện vì tiểu thư, phong đao trảm mã, vào nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!“
Muốn người khác vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi trước hết phải hết lòng với người ấy.
Trọng sinh một kiếp đã là kỳ tích, ta tuyệt không để bất kỳ ngoài ý muốn nào xảy ra.
III
Hơn nửa số gia đinh hộ viện trong phủ đã bị điều đi.
Ta mang theo Trương Hạo cùng những người trung thành quay lại Tống phủ.
Ngoài viện của Phượng di nương, ta gặp được phụ thân.
Vừa thấy ta, sắc mặt phụ thân liền lạnh xuống.
“Chẳng bao lâu nữa hai nhà Phí, Giang sẽ tới cửa, ngươi còn ăn mặc bộ dạng này?”
Từ trước đến nay, phụ thân đối với ta luôn là thái độ này.
Ta cười nhạt, chẳng để tâm đến lời lẽ lạnh lùng của ông ta, cúi đầu nhún nhường:
“Phụ thân, nữ nhi có việc trọng yếu muốn cùng người thương nghị, việc này có liên quan đến muối…”
Nghe đến chữ “muối”, ánh mắt phụ thân hơi nheo lại, đưa mắt nhìn quanh, sau đó nhíu chặt mày.
“Vào thư phòng nói chuyện.”
Phụ thân chưa từng tin tưởng bất kỳ ai.
Mỗi lần bàn việc đại sự, bên ngoài thư phòng không được phép có một bóng hạ nhân.
Ngay cả quản sự thân cận nhất của ông ta, cũng phải đứng ngoài chờ lệnh.
Tống gia là hoàng thương, nắm giữ muối ấn hoàng gia.
Nhưng thuế muối quá cao, phụ thân từ lâu đã có ý buôn muối lậu, chỉ tiếc chưa tìm được con đường ổn thỏa.
Ông ta khóa cửa thư phòng lại, vội vàng hỏi:
“Thính Uyển, chẳng lẽ con đã tìm được đường muối?”
Ta bình thản chốt cửa, xoay người đối diện ông ta.
Khác với dáng vẻ ngoan ngoãn lúc trước, ánh mắt ta giờ đã lạnh lẽo đến tận cùng.
Khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng mà sắc bén:
“Phụ thân, có phải người đã định gả ta và tiểu muội cho hai nhà Phí, Giang?”
Sắc mặt phụ thân biến đổi trong thoáng chốc.
Ông ta lập tức hiểu ra “đường muối” chỉ là mồi nhử.
Tức giận bừng bừng, ông ta cầm chén trà bên cạnh, ném thẳng về phía ta.
Chén trà rơi xuống chân ta, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, nước trà b.ắ.n ướt vạt váy.
Nhưng ta vẫn đứng đó, chẳng chút hoảng loạn, thậm chí mí mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
Phụ thân phất tay áo mạnh mẽ, giọng trầm xuống:
“Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, lẽ nào một nữ nhi như ngươi có thể tùy tiện can dự?”
“Nếu không có tin tức về đường muối, vậy thì mau mau về phòng, chải đầu trang điểm cho chỉnh tề, đừng lãng phí thời gian vô ích!”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com