“Nghe danh đại tiểu thư Tống gia quốc sắc thiên hương, hôm nay được diện kiến, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phí Hạo Luân tuy không giỏi ngôn từ như hắn, nhưng trong lòng dường như có chút sốt ruột, tay nắm lại thành quyền.
Dù vậy, hắn vẫn đứng lên, cất giọng khô khốc:
“Giang huynh nói rất đúng.”
Đối diện lời tâng bốc của hai người, ta chỉ khẽ nhếch khóe môi.
“Nghe nói hai vị công tử lần này lên kinh, hành trang đơn sơ, không mang theo quá nhiều lộ phí. Tống gia ta có một tòa biệt viện, có thể tạm thời mượn cho hai vị làm chỗ nghỉ chân.”
Sắc mặt Giang Văn Tuyên và Phí Hạo Luân đều thoáng biến đổi.
Theo lẽ thường, với tài lực của Tống gia, chớ nói một tòa biệt viện, dù là mười tòa cũng có thể rộng rãi ban cho.
Vậy mà nay, ta chỉ nói là tạm mượn một chỗ.
Phí Hạo Luân có chút không nhịn được, lạnh giọng nói:
“Tống tiểu thư, Phí gia chúng ta chính là ân nhân của phụ thân nàng.”
Nghe vậy, ta liền dùng khăn lụa che mặt, làm ra vẻ thẹn thùng e ấp: