“Phí công tử, sao lại nói vậy? Ân tình của hai nhà Phí, Giang, gia phụ tất nhiên luôn ghi nhớ. Chỉ là hiện tại người đang không khỏe, chờ khi khỏi bệnh, tất sẽ có hồi báo, hai vị công tử hà tất phải nóng vội?”
Hai người liếc nhau, trong lòng đã hiểu đôi phần, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Ta sai hạ nhân đưa bọn họ đến một tòa biệt viện bỏ hoang nơi ngoại ô kinh thành, còn cấp thêm gia đinh, hạ nhân hầu hạ.
Đương nhiên, đám người đó đều là ta an bài để giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Kiếp trước, mỗi kẻ từng hại ta, ta tuyệt không để chúng c.h.ế.t quá dễ dàng.
Trời dần tối.
Mẫu thân và tiểu muội lúc này hẳn đã đến miếu trên ngoại ô, đêm nay chắc chắn sẽ không quay về.
Nhìn Tống phủ vắng lặng đi quá nửa, ta có chút thất thần.
Tổ phụ từng dạy ta phải thiện lương, hiếu thuận.
Nhưng tổ phụ cũng từng dạy ta: Cung đã giương, không thể quay đầu.
Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ, ta sai Lý quản sự đi mời Tống Quang Diệu, đệ đệ của ta.
Thư phòng của phụ thân tối đen như mực.
Ta lấy hỏa chiết tử, thắp lên một ngọn nến.
Kẻ quen sống an nhàn sung sướng, chỉ mới bị dây thừng trói một buổi chiều, sắc mặt đã trắng bệch, tóc tai rối bời, bộ dạng hết sức thảm hại.
Kiếp trước, kẻ như cuồng phong bão tố cuốn ta và tiểu muội vào vực sâu vạn trượng, nay chẳng khác nào cơn gió nhẹ thoảng qua, chỉ chực tiêu tán bất cứ lúc nào.
“Tống Thính Uyển… vì sao con lại làm vậy với ta… ta là cha con…”
Ông ta đã không còn sức để rống giận, giọng nói yếu ớt đến mức như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Kiếp trước, ta từng muốn hỏi ông ta rất nhiều điều.
Hỏi ông ta vì sao không cứu ta và tiểu muội.
Hỏi ông ta, liệu cái gọi là báo ân và danh dự có thực sự quan trọng hơn tính mạng của hai nữ nhi ruột thịt?
Nhưng giờ phút này, nhìn ông ta, ta lại chẳng còn muốn hỏi gì nữa.
Ta cần ông ta xác nhận điều gì đây?
Chẳng lẽ ông ta nói rằng ông ta cũng có nỗi khổ riêng, thì ta sẽ tin tưởng, sẽ tha thứ sao?
Ta và Thính Hòa đều đã c.h.ế.t một lần.
Ác niệm của ông ta, không phải vì ta và tiểu muội, mà là vì bản thân ông ta vốn đã là kẻ độc ác.