Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Chương 6



Vừa mở mắt, trong điện đèn đuốc sáng trưng, bộc tỳ đứng thành hàng.

 

Bên ngoài tấm màn lụa, Tiêu Sở nhàn hạ ngả người tựa vào bàn trà.  

 

Tiếng chén sứ trắng va chạm vào bàn vang lên giòn giã, nửa chuỗi ngọc bích giấu dưới lớp áo đen quấn quanh ngón tay hắn.  

 

"Tỉnh rồi?"  

 

Tiêu Sở nhàn nhạt nhìn ta.  

 

Ta xỏ giày, bước đến ngồi xuống đối diện hắn.  

 

"Điện hạ sao lại có thời gian đến đây?"  

 

Ánh mắt hắn chậm rãi lướt quanh người ta, rồi thu lại.  

 

"Cô bàn chuyện chính sự với Vệ khanh xong, nhớ ra ngươi đang ở đây, bèn ghé qua một chút."  

 

Lại nhắc đến Vệ Tự.  

 

Ta không muốn đáp lời, quay mặt đi.  

 

Hắn vừa bóc quýt vừa như vô tình nói:  

 

"Vệ khanh dường như không biết ngươi đến Thang Tuyền Cung. Cô vô tình nhắc đến, lại khiến hắn thất thố một phen."  

 

"Hắn chán ghét ta, dĩ nhiên không quan tâm đến mấy chuyện này."  

 

Tiêu Sở khựng tay lại: "Vậy sao?"  

 

Lại là im lặng.  

 

Hắn đặt miếng quýt lên đĩa sứ, đẩy đến trước mặt ta.  

 

"Nếu Vệ Tự không đối xử tốt với ngươi, quay lại Đông cung đi, ngươi có muốn không?"  

 

Sắc mặt hắn không giống đang đùa.

 

Tặng ta đi rồi, giờ lại muốn ta quay về.  

 

Trên đời làm gì có đạo lý như thế.  

 

"Điện hạ cứ hỏi Vệ đại nhân đi."  

 

Ta trầm mặt, khoác y phục buộc tóc.  

 

"Bị tặng cho ai rồi lại trả về cho ai, trước sau đều không do ta quyết định."  

 

Chuỗi ngọc siết chặt trong tay, phát ra tiếng lách cách châm chọc.  

 

Tiêu Sở nhìn chằm chằm ta, không hề tức giận.  

  

"Bên ngoài tuyết rơi rồi, ngựa kém của Vệ phủ không đi nổi đường bùn. Cô đưa ngươi về."  

 

Xe ngựa Đông cung rất rộng rãi.  

 

Ta ngồi cách xa một góc, dựa vào lư hương sưởi ấm.  

 

"Hôm đó chia tay, trên mặt ngươi chẳng hề lưu luyến. Sao ở Đông cung ba năm rồi, mà vẫn không khiến ngươi có chút tình cảm nào."  

 

Hắn nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay miết mấy viên ngọc.  

 

Ta sưởi tay, đáp.  

 

"Điện hạ cơ thiếp đầy đàn, chắc hẳn không quan tâm thêm một người hay bớt một người."  

 

Bên ngoài tuyết vẫn rơi.  

 

Xe ngựa vào thành, còn chừng một khắc đi đường.  

 

Tiêu Sở hơi mở mắt.  

 

"Ngươi còn thích Vệ Tự không?"  

 

Ta định trả lời, bỗng không biết phải đáp ra sao.  

 

Phu xe ghì cương ngựa, cao giọng bẩm báo.  

 

"Điện hạ, Vệ đại nhân ở phía trước, nói đến đón phu nhân về phủ."  

 

Ta chỉnh lại vạt áo, vén rèm xuống xe.  

 

Vệ Tự xoay người xuống ngựa, nhanh chóng kéo ta ra sau lưng, chắp tay với xe ngựa.  

 

"Đa tạ điện hạ, thần xin đưa nội tử cáo lui."  

 

Bên trong nhàn nhạt đáp: "Đi."  

 

Tuyết rơi dày đặc.  

 

Vệ Tự vẫn chắp tay, trên vai phủ đầy tuyết trắng.  

 

Đợi xe ngựa khuất hẳn, hắn mới đứng thẳng, mím môi nhìn ta.  

 

"Về nhà thôi. Đi tiễn nha hoàn thân cận của nàng đi."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

5

  

Trước phủ có một đoàn xe bảo tiêu chờ sẵn.

 

Thị vệ lần lượt chất túi lương khô và đồ đạc lên ngựa.  

 

Bội Nhi mặc một bộ y phục sáng màu, lần lượt kéo từng người lại từ biệt.  

 

Ta chần chừ vài giây, không hiểu sao lại không muốn bước tới.  

 

Nàng đã trông thấy ta.  

 

"Ôi cô nãi nãi, cuối cùng tỷ cũng đến!"  

 

Ta bị kéo mạnh đến mức lảo đảo, vô duyên vô cớ có thêm một mảnh vải trong lòng.  

 

Hình như là túi bọc lò sưởi tay.  

 

"Này, không phải đến uổng công đâu nhé, ai cũng có phần, tỷ cũng có."  

 

Ta cất túi bọc nói:, "Ngươi không quay lại à?"  

 

Nàng đang dạt dào cảm xúc, bỗng khựng lại.  

 

"Không phải, ta quay lại chứ, có phải ta c.h.ế.t đâu!"  

 

"Vậy sao đi mà long trọng thế này?"  

 

"..." Nàng mở miệng rồi ngậm lại, lúng túng hồi lâu: "Người quen đi xa, tỷ không luyến tiếc sao? Không muốn nói lời từ biệt à?"  

 

"Không biết." Ta đáp: "Ta chưa từng có thân thích nào rời đi cả."  

 

"Giờ thì ta tin rồi."  

 

Nàng nhìn ta đầy phức tạp, chậc lưỡi.  

 

"Người ta nói tỷ như khúc gỗ chẳng có trái tim, nhưng ta không quan tâm, ta sẽ nhớ tỷ."  

 

Không chỉ có nàng đi.  

  

Không ít tiểu tư nha hoàn trong phủ cũng lần lượt lên xe ngựa rời đi.

 

Vệ Tự phủi đi tuyết bụi trên vai ta, đưa mắt tiễn xe ngựa đi xa.  

  

Tầm mắt kéo dài đến cuối đường đến khi chỉ còn lại một màu trắng xóa.  

 

Vừa rồi, Lý Bội Nhi còn ồn ào đứng trước mặt ta, giờ chỉ để lại một chiếc túi bọc lò sưởi tay được thêu khá đẹp.  

 

Ta bỗng nhiên bắt đầu thấy nhớ nàng.  

 

"Bọn họ vì sao phải đi? Đi đâu vậy?"  

 

"Đi Tây Bắc… dò đường."  

 

"Dò đường?" Ta nắm lấy tay áo: "Sau này chúng ta không ở lại kinh thành nữa sao?"    

 

"Không phải 'chúng ta'.” Hắn nói: "Là ta."    

 

Ta ngẩng đầu nhìn lên.  

 

Vệ Tự lại rũ mắt tránh đi ánh nhìn của ta, cởi áo choàng lớn khoác lên vai ta.  

 

"Ta nhận lệnh của thái tử, có công vụ trong người, chẳng bao lâu nữa sẽ đến Tây Bắc."  

 

"Chàng và Tiêu Sở quan hệ không tốt, vì sao lại làm việc cho hắn?"  

 

"Đúng là không tốt."  

 

Hắn nhẫn nại thắt nút hình bướm, kéo chặt lại.  

 

"Nhưng ta đã xin nàng từ hắn, hắn đồng ý rồi. Ta đã nợ hắn một ân tình. Để đổi lấy điều đó, hắn có yêu cầu, ta phải lấy mạng để báo đáp."  

 

Ta không hiểu.  

 

"Không có gì đáng để dùng mạng đổi lấy cả."  

 

"Có một số người, có một số chuyện, chính là xứng đáng."  

 

Tuyết rơi ngày một dày hơn.  

 

Vệ Tự kéo ta vào trong lòng, gọi thị tòng về.  

 

Cửa phủ đóng chặt lần nữa.  

 

Những tỳ nữ bưng cơm cho ta đã thay toàn bộ, đều là gương mặt xa lạ.  

 

Trong phủ ngoại trừ quản gia và Vệ Tự, dường như không còn ai ta quen biết.  

 

À, vẫn còn một người, Hằng Xuyên.  

 

Hắn luôn ngăn cản ta đi tìm Vệ Tự, phiền c.h.ế.t đi được.  

 

Ta mở mắt nằm trên giường, lắng nghe những âm thanh ở xa.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com