Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Chương 7



Vệ Tự bàn chuyện với người khác, mãi đến khuya mới xong.  

 

Nghe tiếng khách nhân rời đi, ta lật người ngồi dậy. Lẻn qua Hằng Xuyên, tiến vào phòng ngủ của Vệ Tự.  

 

Đèn đã tắt.  

 

Đêm nay mây dày, chẳng nhìn thấy được ánh trăng.  

 

Ta chui vào trong chăn, người trên giường giật mình mở mắt túm lấy tay ta.  

 

"… Nguyên Nguyên? Sao nàng vào được?"  

 

"Nể mặt chàng thôi. Chàng thật sự nghĩ những người này và cửa nẻo có thể ngăn được ta?" Ta dựa lên n.g.ự.c hắn, mắt cũng chẳng buồn nâng: "Muốn vào thì vào thôi."  

 

Hắn nhẹ nhàng đẩy ta, muốn hất ta xuống.  

 

Ta nằm vững vàng, bất động như núi.  

 

Thân thể dưới người ta nóng rực, nhịp tim cách lồng n.g.ự.c đập thình thịch.  

 

Hắn mơ hồ nuốt xuống vài lần.  

 

"Lý Bội Nhi đi rồi, ta có chút nhớ nàng." Ta nói: "Nếu chàng không ở đây, ta cũng sẽ nhớ chàng. Vậy nên chàng hãy mang ta theo đi."  

 

Hơi thở của hắn ngừng trong chốc lát, lòng bàn tay vuốt qua lưng ta.  

 

"Tây Bắc rét buốt, nàng không chịu nổi đâu."  

 

"Ta chịu được. Từ chỗ Tiêu Sở đến chỗ chàng, ta chẳng phải cũng đã quen rồi sao?"  

 

"Ở đây là ăn ngon hay dở, đến đó là có hay không có. Không giống nhau."  

 

"Chỉ cần có chàng thì giống nhau cả thôi."  

 

Hắn không nói nữa.  

 

Ta chống người dậy.  

 

Một chút ánh trăng xuyên qua cửa sổ chạm hoa, trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ.  

  

Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn ra đường nét gương mặt và sống mũi.  

 

Ta nhìn vào mắt hắn.  

 

"Thái tử hỏi ta có muốn về Đông cung với hắn không. Ta không biết trả lời thế nào, nhưng vừa rồi ta đã nghĩ thông suốt, ta không nỡ rời xa chàng."  

  

Chân giường phát ra tiếng kẽo kẹt.  

 

Vệ Tự xoay người đè ta xuống, hơi thở hỗn loạn.  

  

Ta vô tình đè lên màn che, một tiếng xoẹt vang lên, lụa mềm rơi xuống quấn lấy hai con cá đang quấn quýt vào nhau.  

 

Vừa thoát khỏi bờ môi cắn mút, xương quai xanh lại bị hôn đau nhói.  

 

Hắn vùi mặt vào hõm cổ ta, thẳng lưng trúc trắc tìm kiếm hết lần này đến lần khác.

 

Ta le lưỡi.  

 

"Vệ đại nhân, chưa từng có ai dạy…"  

 

Trán hắn đẫm mồ hôi, hung hăng ngắt lời ta.  

  

"Lúc này tốt nhất nàng đừng nhắc đến Tiêu Sở."  

 

"Ồ." Ta đẩy hắn: "Vậy chàng xuống dưới đi."  

  

Tiếng vải sột soạt, ta chậm rãi ngồi vững.  

 

Dưới thân đột nhiên vang lên tiếng thở dốc.  

 

6.  

 

Năm mới sắp đến.  

 

Cuộc sống không khác gì ngày thường, chỉ là bận rộn hơn.  

 

Tiểu tư treo cao đèn lồng, giặt giũ sạch sẽ rồi treo lụa đỏ khắp nơi.  

 

Sau vài buổi yến hội trong cung, đồ được ban thưởng lần lượt được đưa vào phủ.  

 

Thái tử dâng tấu rằng các tu soạn Hàn Lâm Viện đã đủ tư cách, cần được chọn lựa người để đề bạt.  

 

Vệ Tự được bổ nhiệm chức ngự sử Đô Sát Viện, thánh thượng đặc phái hắn đến Tây Bắc thị sát chính sự.  

 

Làm tốt hay không, ít nhất cũng đều là ba năm rèn luyện.  

 

Đám tiểu tư xuất phát trước đã gửi thư về, báo rằng chỗ ở tại Cam Châu đã sắp xếp xong xuôi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta tự giác bắt đầu kiểm tra hành trang, dọn dẹp những vật dụng thường ngày ra khỏi phòng ngủ.  

 

Hằng Xuyên sốt ruột đến mức nhảy dựng lên.  

 

"Từ xưa đến nay Hàn Lâm Viện đều phải kinh qua các châu huyện, đại nhân cũng bất đắc dĩ mới phải rời kinh, người có giận dỗi cũng không thể thay đổi quy củ quan trường, hà tất gì phải làm vậy!"  

 

"Giận dỗi?" Ta nói: "Ta thu dọn đồ đạc để đi cùng mà, hắn chưa nói với ngươi sao?"  

 

Mặt hắn trống rỗng, như thể hoàn toàn không hay biết gì.  

 

Ta sắp xếp xong hành lý, vừa vặn gặp người của quan dịch đến đối chiếu danh sách hành lý.  

 

Không ngờ đã có một đợt hành lý được chuyển đi trước.  

 

Ta lấy danh sách hành lý, cẩn thận xem xét từng món.  

 

Không có thứ nào là của ta cả.  

 

Lúc này Hằng Xuyên cũng ngậm miệng.  

 

Ta bình tĩnh hỏi: "Đại nhân của các ngươi khi nào thì lên đường?"  

 

Hắn chắp tay cúi đầu thật sâu.  

 

"Trong phủ có những ai sẽ theo cùng?"  

 

Hắn vẫn không lên tiếng.  

  

Ta đẩy cửa vào thư phòng, ngồi đợi bên bàn trà.  

 

Ngoài hành lang đèn lồng được thay nến mới, Vệ Tự đã trở về.  

 

Hắn dẫn theo một vị khách.  

 

Ta châm trà bên cạnh, nhìn hắn cố ý tránh mặt ta, lơ đãng trò chuyện với vị khách kia về những chuyện vặt vãnh.  

 

Cho đến khi không còn gì để nói, khách nhân cáo từ.  

 

Ta ngồi ngay ngắn, nghịch ngợm quân cờ trong tay.  

 

"Kéo dài suốt nửa canh giờ, chàng đã nghĩ ra cách qua loa với ta chưa?"  

 

Nhưng hắn lại hỏi: "Vị Nhậm công tử khi nãy… theo nàng thấy, người đó thế nào?"  

 

"Chàng muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."  

 

"Hắn là bằng hữu ta tin tưởng. Nàng hãy tạm ở lại kinh thành, có chuyện gì thì tìm hắn. Đợi ta dò xét rõ tình hình rồi sẽ đón nàng đến Tây Bắc."  

 

Ngọn nến lay động, gió bên ngoài rèm thổi rít từng cơn.  

 

Cửa sổ chạm hoa đóng chặt, địa long tỏa hơi ấm khắp phòng.  

 

Quân cờ rơi vào trong hộp, phát ra một tiếng cạch.  

 

Vệ Tự cầm chén trà, chạm vào đầu ngón tay ta.  

 

"…Nguyên Nguyên."  

 

Xoảng—  

 

Ta rụt tay lại, quét đổ bàn cờ.  

  

Quân cờ đen trắng rơi tung tóe như mưa, lăn lóc không ngừng.  

 

Hằng Xuyên vội vàng gõ cửa: "Đại nhân?"  

 

"Câm miệng, cút ra ngoài!" Ta quát lớn, gằn từng chữ từng chữ hỏi: “Chàng coi ta là gì?"  

 

"Nguyên Nguyên, ta có nỗi khổ riêng."  

 

"Dù có khó khăn thế nào chàng cũng không thể bỏ ta!"  

  

"..."  

 

Mắt hắn đỏ lên.  

 

Ta khó thở, ngửa mặt dựa vào lưng ghế.  

 

"Lúc thích thì kéo ta đến, lúc thấy phiền thì đẩy ta đi."  

 

Ta điều chỉnh hơi thở, tâm trạng dần bình hơn nhiều.  

 

"Trước đây chàng dùng một ân tình để đổi lấy ta, bây giờ lại dùng ta để đổi lấy ân tình của người khác?"  

 

Còn chưa dứt lời, sắc mặt hắn đã tái nhợt.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com