Ánh mắt Gia Minh tối sầm khi nghe lời của Đăng Quang vừa nói dứt lời, bên dưới những móng tay bóp chặt các khớp tay bấu vào lòng bàn tay thành nắm đ.ấ.m cũng vì thế mà da bàn tay anh nhanh chóng bấu chặt đến mức lủng cả mấy lỗ m.á.u đỏ từng giọt túa ra tanh tưởi, khơi gợi thêm lòng hận thù của anh lên một level mới.
Gia Minh cười khổ tự hỏi trong lòng” Lữ Gia Minh mày còn hy vọng gì nữa chứ, nếu tên nghiệp chủng kia là con của mày tính đến nay đã hơn 5 tuổi “ vì thời gian Gia Minh về nước đến nay cũng gần 1 năm + với năm năm anh bên xứ người” con thằng nhóc đó chỉ mới 4 tuổi mà thôi, vốn dĩ đứa con của mày và Nghi Đình đã bị cô ta phá bỏ không thương tiếc rồi. ” càng nghĩ Gia Minh càng bộc phát thù hận nên khi Đăng Quang chuẩn bị đi với bác sĩ vào phòng phẫu thuật thì Gia Minh lập tức lên tiếng ngăn cản
-Để xem ai dám đứng ra cứu tên nghiệp chủng đó?
-Lữ Tổng, sao anh lại có mặt ở đây?
Đăng Quang nhìn thấy Gia Minh thì không khỏi bất ngờ.
-Anh là ai? Bệnh nhân đang rơi vào nguy hiểm, đừng gây rối mà ảnh hưởng đến việc chúng tôi cứu người?
Nữ bác sĩ hình như không nhận ra người trước mặt cô ấy là Lữ Tổng lừng danh thế nên cô ta tỏ ra thái độ rất khó chịu. Nhưng khi cái nhếch môi đầy khí lạnh lộ ra trước mặt cô ta, kèm theo chiếc card visit được quăng ra trước mặt cô ta, cô ta không khỏi run rẩy mà quỳ xuống. Bởi vốn dĩ vốn đầu tư cho toàn bộ bệnh viện ở thành phố A này đều là của Lữ Gia
-Lữ Tổng, tôi đúng là có mắt như mù, xin anh đừng đuổi việc tôi.
Gia Minh hừ lạnh
-Thông báo tất cả, ai dám đứng ra cứu đứa con của Trà Gia bị phong sát toàn ngành.
Câu nói này của Gia Minh đã làm cho Nghi Đình đau lòng tột đột, cô c.h.ế.t tâm nhìn sang anh Bin là con anh mà sao anh lại nhẫn tâm…à không không thể cô đã từng muốn 1 lần nói cho Gia Minh nghe rằng Bin là con trai anh, thế nhưng chỉ việc cô vừa mới ở bên Gia Minh đã bị một thế lực đằng sau ra tay hại con trai cô xém chút mất mạng, là do Trịnh Minh Nguyệt hay mẹ anh làm thì cô cũng không thể mạo hiểm một lần nữa, dù cho khi biết Gia Minh là ba của Bin, anh sẽ đứng ra bảo vệ Bin thì sao chứ? Cô ở ngoài sáng, họ ở trong tối làm sao Gia Minh anh bảo vệ con được suốt đời. Với lại anh sắp đính hôn rồi, để Gia Minh nhận con, Lữ gia nhận cháu họ sẽ bắt Bin trở về Lữ gia, con trai cô sẽ gọi Trịnh Minh Nguyệt làm mẹ, không,,, không thể cô không thể để Bin cho Minh Nguyệt được. Cũng may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Đăng Quang lại cùng nhóm m.á.u với Bin. Xem như để cho Gia Minh hiểu lầm Bin không phải con anh cũng được.
Để chặn Đăng Quang đừng lộ ra bí mật, Nghi Đình lập tức đứng trước mặt Gia Minh, hai hàng nước mắt cô chảy dài. Nỗi lo lắng cho con trai cộng với sự đau đớn thống khổ mà cô đang chịu đựng khiến cho cô gái nhỏ bé Nghi Đình chỉ có nước muốn chet đi
-Lữ Gia Minh, tôi xin anh, xin anh hãy để cho bác sĩ cứu con trai tôi có được không?
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ lúc này của Nghi Đình, Gia Minh lại nhớ đến đứa con của anh và cô lòng anh lại càng sinh thêm lòng oán hận
-Cô đau lòng cho nó thế con của tôi và cô thì sao. Lần đó cô nhẫn tâm phá bỏ tại sao cô không đau lòng hả?
“Nó chính là con anh, Bin là con trai anh mà? “ Nghi Đình rất muốn gào lên, thế nhưng cuối cùng cô lại không thể mở lời.
-Tôi xin anh, anh cho bác sĩ cứu con tôi đi. Anh muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý cả?
Nghe đến đây không nhịn được anh liền bước tới ép chặt Nghi Đình vào từờng, anh đưa tay bóp chặt cổ Nghi Đình. Hai mắt Gia Minh long sòng sọc trừng lên nhìn cô gằn giọng nói
-Thế cô đi c.h.ế.t đi. Nếu cô c.h.ế.t tôi sẽ cho người cứu nó.
Nghe câu này Nghi Đình hoàn toàn suy sụp. Đứng bên cạnh Ông Trà cùng Đăng Quang không khỏi không bức xúc họ định lên tiếng nói hết sự tình thế nhưng Nghi Đình đưa mắt tỏ ý ngăn họ lại.
Cô cười đau khổ, nước mắt rơi lã chã nhìn sang ba mình. Dù gì bây giờ mắt cô cũng không còn thấy gì, đau khổ cũng đã nếm đủ, thì cái chet của cô cũng chẳng là gì đáng sợ.
Hình ảnh người cha già mờ nhạt trước mắt khiến Trà Nghi Đình thêm đau tận tâm can. Vì cứu con mình, cô lại phải để cha già tiễn cô 1 đoạn vậy. Cô đưa tay đẩy mạnh Gia Minh ra khỏi người mình. Cô bước đi loạng choạng tới chỗ ông Trà ba mình đang đứng, Hai chân Nghi Đình từ từ khụy xuống, cô dập đầu trước ba. Giọng cô khàn đặc cất lên cùng tiếng nấc
-Ba, con xin lỗi, từ nay xin ba chăm sóc tốt cho Bin thay con. Kiếp sau con vẫn mong được làm con gái của ba.
Ông Trà Khanh cũng khụy xuống, ông ôm con gái nhỏ của mình, lồng n.g.ự.c ông siết chặt. Lữ Gia Minh đúng thật tàn ác.
-Nghi Đình con nỡ nào bỏ ba lại hay sao hả, Nghi Đình con mau nói rõ mọi chuyện cho Lữ tổng nghe đi con.
-Đừng ba ơi, để ba và Bin sống tốt chỉ còn cách này thôi ạ. Sau này nếu nhớ con, ba hãy thay con yêu thương Bin nhiều hơn nữa nha ba.
-Nghi Đình.
Ông Trà khóc ngất, đuôi mắt đầy vết nhăn nhìn sang Gia Minh đang đứng hiên ngang trước mắt ông, ông cúi đầu cầu xin
-Lữ Tổng, dù sao anh và con gái tôi…
Ông Trà chưa kịp nói hết câu đã bị Gia Minh ném cho ông một câu
-Nếu muốn Trà Gia c.h.ế.t 1 lần nữa thì cứ nói tiếp.
Nghi Đình biết rằng không thể thay đổi được tâm tình Gia Minh, lại vì không còn nhiều thời gian để cứu Bin nửa nên cô lập tức nhìn anh nói
-Được tôi sẽ c.h.ế.t chỉ cần anh cứu lấy con tôi. Cho Trà gia chúng tôi một con đường sống.Tôi nguyện ý c.h.ế.t để anh vui lòng.
-Được.
Nhìn Gia Minh chỉ thấy trong anh đầy thù hận dành cho mình. Tim lòng cô thắt lại, cô khẽ cười chỉ chet thôi mà, chẳng phải xong rồi là được giải thoát hay sao? Nghĩ vậy Nghi Đình từ từ ngước cổ lên. Hai mắt cô nhắm nghiền, định một phát cắn lưỡi mình, dù sao thì lỗi lầm cũng do cô, nếu cô chết, mọi chuyện sẽ không còn rắc rối nữa. Con trai cô cũng sẽ được bình an.
Gia Minh vốn dĩ chỉ muốn nói cho thỏa lòng anh thôi, nhưng khi chứng kiến Nghi Đình bằng lòng chet thật anh hoảng hốt đưa tay vươn ra kéo mạnh cô vào lòng mình sau đó đưa tay anh vào miệng cô ngăn cho cô cắn vào lưỡi
-Cô điên à?
-Tôi điên đúng theo ý anh rồi còn gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
-Cô!
Gia Minh thở hắt ra một hơi, cô gái này đúng là cứng đầu mà, dù rất hận cô nhưng anh không thể không phủ nhận được là đối với cô anh vẫn chưa bao giờ ngừng quan tâm được.
Đẩy Nghi Đình ra, Gia Minh quét mắt nhìn nữ bác Sĩ đứng cạnh nãy giờ đang tái xanh mặt mày. Anh lạnh giọng
-Cứu người.
Nữ bác sĩ gật đầu vâng lệnh sau đó nói với Đăng Quang đi nhanh vào phòng xét nghiệm.
[…]
Đúng lúc Đăng Quang vừa vào trong, cũng là lúc Gia Minh có điện thoại. Tầm mắt anh nhìn vào số gọi đến lập tức tối màu. Người gọi tới là bố ruột của Gia Minh
-Có chuyện gì?
Bên kia giọng nói của ông Trịnh đầy phẫn nộ.
-Mày về nhà ngay cho tao. Mau xin lỗi mẹ mày?
Gia Minh nghe xong nhếch môi cười hừ một tiếng, vừa nhìn Nghi Đình anh vừa nói trong điện thoại
-Đang chơi gái không rảnh?
Nghe câu này Nghi Đình lập tức nhìn Gia Minh đầy thảng thốt, cái gì mà chơi gái chứ, ở đây là bệnh viện mà, anh ta điên rồi.
-Mày…thôi được mày không về cũng được. Chuyện của Kim Ưng mày mau giải quyết đi. Nếu bên đó vẫn muốn tranh giành địa bàn với chúng ta thì lần này Lữ Gia chắc chắn không thể giữ được vị trí cao nhất nữa?
-Không liên quan tôi. Lữ Gia sụp đổ thì coi như mất hết, tôi cũng khỏe đỡ phải đau đầu.
-Mày…Nếu mày không đi, thì đừng mong giữ lại những di vật của mẹ mày?
-Ông dám?
-Mày thử xem là biết tao dám hay không?
Nói đến đây Gia Minh lập tức ngắt máy, conmeno, Gia Minh chửi thề một tiếng, đúng là nếu như lần này Gia Minh anh không ra tay thì bố anh nhất định sẽ hủy bỏ mọi di vật để lại của mẹ anh. Cái tính nói được làm được của anh chẳng phải là thừa hưởng từ cái tính của ba anh hay sao?
Dù bực mình nhưng cuối cùng Gia Minh vẫn phải rời đi. Trước khi đi anh không quên đưa tay bóp lấy má của Nghi Đình ra lệnh
-Trước 9h đêm mai phải có mặt ở nhà. Nếu không đừng trách tôi sang bằng cái bệnh viện này?
-Nhưng mà còn con tôi?
-Cô thích cãi tôi đúng không?
Nghe đến đây ông Trà sợ Gia Minh điên lên lại làm khó cha con ông nên ông lập tức nói nhanh
-Tôi sẽ thay mặt Nghi Đình chăm thằng bé, Lữ tổng yên tâm ngày mai Nghi Đình sẽ có mặt theo lời cậu dặn
[…]
Cuộc phẫu thuật của Bin thành công tốt đẹp may mắn có m.á.u của Đăng Quang tương thích nên giữ được mạng sống của Bin. Vừa hay sau ca phẫu thuật lần này Bin cũng tỉnh lại sớm nên Nghi Đình bớt lo lắng hơn.
Cô ở viện với con cho đến khi đúng 9h hôm sau ba cô vào thay cô mới quay trở lại biệt thự của Gia Minh.
Nghi Đình lên phòng, ngồi im lặng trên giường đến khuya, mường tượng lại những ân ái của anh và cô hôm trước, bao ngọt ngào anh dành cho cô, sau đó là những câu chửi bới đến đau lòng. Nhớ đến đâu Nghi Đình nấc nhẹ đến đó, giữa anh và cô tại sao lại đi đến bước đường cùng này cô cũng chẳng biết nữa. Năm năm rồi, thời gian trôi mau, cứ tưởng giữa cô và anh không còn liên quan nữa, thế mà nghiệt duyên lại một lần nữa xuất hiện lần này Gia Minh lại ở một vị trí đặc biệt nên khi cô muốn trốn chạy khỏi anh cũng chẳng hề dễ dàng, mà ở lại với anh thì lại chẳng chút an toàn nào. Cô bên anh đầy đau thương và thù hận, phía sau anh là mẹ anh và vợ tương lai anh lại nhắm vào mẹ con cô mà gây khó dễ. Thật sự là Nghi Đình lúc này quả thật rất nan phương không chốn lui chân.
Nghi Đình ngồi im hàng giờ đồng hồ trên giường, đèn phòng cũng chẳng buồn mở vì với cô bây giờ dù có hàng trăm chiếc đèn chiếu sáng thì với cô bóng tối vẫn quay quanh, thế nên có mở hay không cũng thế.
Cạch!
Tiếng cửa phòng được mở, tiếng bước chân nặng trịch đi vào rồi bất ngờ đổ ầm cả người xuống bên cạnh chân giường ngủ. Kèm theo là mùi m.á.u tanh nồng nặc bốc lên.
Nghi Đình hốt hoảng, cô lập tức bước xuống giường, dù lúc này cô rất run nhưng cảm giác với cô người vừa đi vào là Gia Minh thì phải dù cho anh không nói câu nào chỉ hừ hừ 1,2 tiếng rên rỉ.
Nghi Đình vừa mò mẫm vừa lo lắng, mãi cho đến khi cô chạm được vào người anh, bàn tay cô ươn ướt, cô đưa tay lên mũi ngửi, đúng là mùi máu. Tim cô nhói lên, đôi tay run rẩy ôm lấy Gia Minh lên tiếng hỏi
-Gia Minh, anh bị thương rồi đúng không? Có sau không hả, để tôi gọi cứu thương cho anh nha.
Gia Minh ngồi tựa vào thành giường ngủ, vết thương trên người anh đúng là quá nặng, cũng may hôm nay anh mặc tây trang màu đen nên dù có bị thương cũng không kinh động đến nhiều người biết, lết được về đến nhà cũng xem như là kỳ tích với anh rồi.
Nhìn Nghi Đình ôm mình, gương mặt đầy sự lo lắng, hình như cô còn khóc nữa không hiểu sau mặc kệ vết thương đang hoành hoành mình, Gia Minh anh giờ phút này chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, suốt từ lúc ở Kim Ưng trở về anh chỉ duy nhất một suy nghĩ là muốn nhìn thấy cô, cho dù đó là lần cuối.
Nhíu mày nén cơn đau, Gia Minh một tay đưa lên mặt cô, chạm vào giọt nước mắt nóng hổi của cô vừa rơi xuống, một tay còn lại anh cầm lấy tay Nghi Đình đang đặt lên ngay vết c.h.é.m hở thật dài nơi bả vai anh sau đó anh đan tay anh vào từng khớp tay của cô rồi nắm chặt.
Nhìn cô, Anh thều thào vừa nói vừa giả vờ móc mỉa cô
-Tôi vẫn còn thở, cô khóc là đang muốn trù tôi c.h.ế.t đúng không?