Hợp Đồng Làm Vợ Tổng Tài

Chương 23



Không chỉ có mỗi Tú Anh mà còn có cả 4 đến 5 tên đàn ông lực lượng với ánh mắt thèm thuồng nhìn mình khiến cho Nghi Đình không khỏi không sợ hãi. Tim cô đập  mạnh đến mức không còn tự chủ được. Cảm nhận Tú Anh chắc chắn sẽ không tha cho mình nhưng đối diện với cô ta Nghi Đình vẫn cố giữ cho tinh thần bình ổn nhất. Cô nói 

-Sao mày lại ở đây? Ông Dương đâu? 

Tú Anh khẽ nở nụ cười bỡn cợt. Cô ta đi tới đưa con d.a.o áp vô mặt Nghi Đình rồi nói 

-Mày đang muốn gặp chồng tao à? Nhưng xui cho mày anh ấy không thích tiếp mày?

-Cái gì? Ông Dương là chồng mày?

-Đúng, bất ngờ lắm hả? Để tao nói cho mày biết hôm nay chồng tao không tiếp mày thì sẽ để 5 anh kia tiếp mày nhá. Tao nghe đồn mày thích đàn ông lắm, vậy thì ráng mà hưởng thụ đi. Qua đêm nay tao cảm thấy vui tao sẽ nói lại với anh Dương ký hợp đồng cho mày.

-Tú Anh, mày điên rồi? Tao đã làm gì để mày hết lần này đến lần khác hại tao thế hả? 

-Là tao chướng mắt mày được chưa? 

-Ai làm gì mày chướng?

-Làm gì, từ nhỏ mày đã là một đại tiểu thư của Trà Gia, mày sống sung sướng, ai cũng thích mày, còn tao và mẹ tao thì sao, dù sống ở nhà mày nhưng đều núp dưới bóng của mày? Ba mày chẳng yêu thương tao bằng mày, mày đi ra đường đều được người ta cung phụng, đến cả học mày cũng học trường Quốc Tế, còn tao thì sao, người ta luôn ghét bỏ tao, tao cũng không được học cao như mày. 

Tú Anh vừa nói vừa trừng đôi mắt hằn lên những tia m.á.u như muốn ăn tươi nuốt sống Nghi Đình. Còn Nghi Đình sao khi nghe xong những lời oán thán của Tú Anh, vô thức khóe môi cô cong lên nở một nụ cười, nụ cười chẳng hề vui vẻ mà thật sự rất nhiều chua chát.

-Mày ganh tỵ với tao, vậy mày có suy nghĩ lại những gì mẹ con mày đã gây ra cho gia đình tao hay không hả, là mẹ mày quyến rũ ba tao, khiến mẹ tao sinh ra tâm bệnh mà mất, tao trở thành trẻ mồ côi khi mới vừa lọt lòng, tao chịu đựng bao sự tra tấn của mẹ mày. Mày có nhớ có lần mẹ mày đã giam tao 3 ngày 3 đêm trong phòng, chẳng một chút nước, một miếng ăn khi ba tao đi công tác không? Nếu như không có hàng xóm đến cứu có khi bây giờ tao đã đầu thai kiếp khác rồi. Thế nhưng tao vẫn không oán hận mẹ con mày, vẫn luôn yêu thương mày như một đứa em của tao.  Còn tao được học trường Quốc Tế còn mày thì không, là do mày học dở, mày không chịu đi học thì còn trách được ai hả? Chưa nói đến lúc gia đình lâm vào đường cùng vì sự bán đứng của mày, thì mẹ con mày vơ vét hết những tài sản còn sót lại rồi rời đi không một lời. Mày nói xem những việc mẹ con mày có đáng bị trời đánh không hả? Tao là người bị hại, đáng lý ra tao mới là người muốn tìm mày tính sổ đấy!

Nói đến đây không kìm được sự run rẩy Nghi Đình rơi nước mắt mắt liên tục, cô phẫn uất thật sự, chỉ hận không đánh cho cô ta mấy cái để thỏa lòng hận thù đang bùng cháy trong lòng cô.

-Thôi thôi mày ơi mày đừng có dùng bộ mặt đáng thương đó trưng ra với tao. Mày càng giả vờ đáng thương thì tao càng ghét mày hơn thôi. Không nói nhiều, mấy đứa bây lên đi. Để xem hôm nay ai cứu được nó.

Nghi Đình thụt lùi ra sau, 5 tên kia theo lệnh của Tú Anh thì nhanh chóng tiến đến. Cô lùi mãi đến khi tấm lưng đụng vào bức tường lạnh lẽo thì bọn người kia cũng đến sát chân cô.

Bọn chúng bỡn cợt, đưa tay sờ mó người cô, ánh mắt lộ đầy dục vọng kh/ố/n n/ạ/n

-Cô em, nhìn em hấp dẫn lắm. Đến đây để anh giúp em thỏa mãn nhá!

Nói xong hắn ra lệnh cho một tên khác đem đến một chai rượu sau đó rót đầy ly rồi đưa đến cho Nghi Đình uống. 

-Tránh ra, bọn bây tránh ra mau, thả tao ra, thả ra…

Nghi Đình càng vùng vẫy, càng chửi bới thì càng khiến bọn chúng tăng lên sự hưng phấn, bọn chúng trói tay, trói chân một đứa bóp miệng cô rồi liên tục đổ rượu vào miệng cô.

Chất lỏng màu đỏ từ rượu chảy xuống cổ họng Nghi Đình cay xè, còn ước cả chiếc áo bên ngoài cô mặc khiến cho hai quả đồi to tròn của cô nhanh chóng lồ lộ ra sau tấm áo.

Bọn kia vì sự kích thích trước mặt chúng càng hừng hực, càng nghe theo sự chỉ đạo của Tú Anh, bọn chúng chẳng hề sợ hãi lập tức định ra tay cởi áo Nghi Đình

-Đừng mà, nóng quá, nóng quá!

Rầm

Bọn kia vừa chạm tay vào áo Nghi Đình thì bên ngoài cánh cửa, với tất cả sự giận dữ Gia Minh dùng chân đạp một phát, cánh cửa mở tung ra khi tên nhân sự mặt cắt không còn giọt m.á.u chỉ vừa tra chìa vào ổ khóa.

Sắc mặt Lữ Gia Minh đầy lãnh khốc, mỗi một bước chân đi vào đều mang theo ánh mắt g.i.ế.c người khiến cho Tú Anh khi nhìn thấy cảnh này sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống luôn dưới nền gạch. Chẳng phải Minh Nguyệt nói Gia Minh đi công tác chưa về hay sao? Tại sao anh ta lại ở đây. Phen này trời cứu cô ta rồi. 

-Mày là ai?

Một tên hống hách chỉ vừa lên tiếng đã bị thuộc hạ của Gia Minh từ sau xông vào. Chưa đầy 3 s tất cả cả bị bắt lại hết.

Gia Minh nhìn Nghi Đình đang bị trói, sắc mặt đỏ bừng, khó chịu dâng lên đáy mắt, phía dưới  hai tay cô liên tục cào cấu. Nhìn sơ qua Gia Minh đã đoán được Nghi Đình bị bỏ thuốc rồi. Lúc cô gọi anh đang trên đường về, định sang đây đón cô nhưng không ngờ rằng Hoàng Dương lại dám lộng hành đến vậy? Dám đối xử với vợ anh kiểu này, anh thề sẽ cho Hoàng Dương không còn đất để thở nửa.

Gia Minh đau lòng đi tới, cởi bỏ áo vest ra sau đó phủ lên người cho Nghi Đình. Anh bế cô lên, đem cô ra xe trước sau đó mới quay trở lại.

-Đem bọn chúng ra ngoài, chặt bỏ hết những bàn tay dơ bẩn đã chạm vào phu nhân.

-Dạ Lữ Tổng.

5 tên kia ban đầu còn hung hăng định phản kháng nhưng nghe nhắc đến tên Lữ Tổng thì bọn chúng đã hiểu được  số phận của mình. Chúng liên tục van xin Gia Minh tha thứ, thế nhưng với bản tính m.á.u lạnh của anh thì những lời van xin kia thật sự rất vô ích trong lúc này.

Bọn người của Tú Anh được đưa ra ngoài, chỉ còn lại mình Tú Anh đối diện với Gia Minh.

Anh đi tới nắm lấy cổ tay của Tú Anh, lực bóp mạnh đến mức xương trong tay cô ta kêu lên răng rắc sau đó là cơn đau thấu trời được truyền đến khiến cho Tú Anh la oái lên 

-Lữ Tổng, xin anh tha cho tôi, đau quá, đau quá.

-Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô?

Giọng nói của Gia Minh rất bình tĩnh, tiếp theo đó anh trói hai tay Tú Anh vào chân ghế, quỳ xuống đất, nắm chặt lấy mắt cá chân đang đá loạn xạ của cô ta, ánh nắng chẳng có chút độ ấm nào. Chỉ có độ sát thương nhân lên 1000 lần

Tú Anh đau đến vả cả mồ hôi, cô ta run rẩy, cầu khẩn Gia Minh.

-Anh rể em biết em sai rồi, xin anh tha cho em. Dù sau thì…

Chẳng để Tú Anh nói hết câu, Gia Minh thẳng chân đá vào mặt cô ta một cú rất mạnh khiến cho Tú Anh đau đớn phun ra một ngụm m.á.u tươi.

-Tôi đã nhân nhượng với cô rất nhiều lần, nhưng dường như cô chẳng để tôi trong mắt. Hôm nay tôi không phải anh rể cô, Nghi Đình cũng chẳng phải chị cô. Cho nên cô động đến vợ tôi tôi cũng sẽ không nhân từ.

-Lữ Tổng tôi sai rồi, xin anh.

-Vô ích. 

Nói xong Gia Minh đưa mắt ra hiệu cho người của anh. Anh nói 

-Đưa cô ta vào tù. Mức án không có ngày ra.



Xử xong bọn người Tú Anh, đồng thời Gia Minh cũng ho nhẹ một tiếng cho bay màu luôn Cty Hoàng Dương ( lần này ông Dương thức dậy nghe tin xong chắc đột quỵ mất)) 

Gia Minh đi ra, lúc này Nghi Đình đã ngấm thuốc, anh vừa mở cửa đã bị Nghi Đình chòm đến vòng tay ôm chặt cổ anh.

Gia Minh hiểu cô đang muốn gì nên bảo với trợ lý xuống xe, sau đó anh đón nhận Nghi Đình, ôm cô vào trong n.g.ự.c anh.

-Em sao rồi? Anh đưa em về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghi Đình cả người nóng ran, đưa tay túm chặt cà vạt Gia Minh, đáy mắt cô hiện tại chỉ muốn ăn anh ngấu nghiến

-Nhìn anh cũng đẹp trai đấy. Nhưng mà không đẹp hơn chồng tôi đâu. Nè cảm ơn anh đã cứu tôi nha. Bây giờ tôi phải về rồi.

-Nghi Đình, nhìn anh, anh là Gia Minh đây? 

-Ọe…ọe

Hơi rượu bốc lên khiến cho dạ dày Nghi Đình chịu không nổi nên cô ói ra luôn lên người Gia Minh, thế nhưng Gia Minh vẫn không tỏ ra chút khó chịu, anh 

ôm cô kiên nhẫn hỏi

-Em Khó chịu lắm đúng không hả?

Nghi Đình nhíu mày nhìn Gia Minh, vẫn vì rượu làm cô say nên không hề nhận ra được Gia Minh, vì trong trí nhớ cô Gia Minh đi công tác chưa về, người cứu cô chỉ là một người qua đường 

-Anh tránh ra, chồng tôi mà biết anh dám ôm tôi anh ấy sẽ không tha cho anh đâu? 

-Nghi Đình, chồng em đáng sợ thế à?

-Đúng rồi, anh ấy rất đáng sợ, nhưng rất yêu tôi.

Nói đến đây Nghi Đình định nhổm dậy rời khỏi Gia Minh, thế nhưng không hiểu sao càng đụng chạm gần gũi với người này cơ thể cô cứ rạo rực cả lên, trong đáy mắt lúc này là một mảng mê mụi phủ lấy 

Á…

Nghi Đình vừa đứng dậy đã vấp phải người Gia Minh mà ngã luôn lên đùi anh

-Em không sao chứ?

Nghi Đình mặt mày đỏ bừng, lại vì sự kích thích này cơ thể cô lại tê dại, đưa tay sờ sờ ngực, Nghi Đình thều thào, vì thuốc đang ngấm dần trong cơ thể nên đánh mất luôn lý trí trong cô, cô dần konhận ra đâu là sai trái nữa. 

 

Nghi Đình mạnh dạng cầm tay Gia Minh đặt lên chỗ đó. 

-Chổ này, tôi khó chịu quá.  Lại nóng nữa, tôi… muốn? 

Gia Minh nghe xong liền nhếch môi cười, không hiểu sao nhìn Nghi Đình bị chuốc thuốc lại đáng yêu đến vậy. Anh  đưa tay lên ,xoa xoa n.g.ự.c cô  nhẹ giọng dỗ dành, 

-Về nhà anh sẽ làm cho em hết khó chịu.

Nghe đến đây tự dưng cô lại lắc đầu. Ý thức một chút cô nhớ đến Gia Minh.

-Em không về nhà. Anh thả em ra.

-Không về nhà? Em muốn đi đâu? 

-Không về, anh mau thả em ra.

Gia Minh hít một hơi sâu, cố giữ Nghi Đình trong vòng tay mình, nhìn Nghi Đình đang khó chịu nhưng vẫn cố né tránh anh vì nghĩ anh không phải Gia Minh nên có chút khiến anh hài lòng. Anh mỉm cười đưa tay lên búng một cái trên mũi cô. Anh trầm giọng hỏi 

 -Nghi Đình, em có biết anh là ai không? 

Nghi Đình cười cười ngả quặt quại trước mặt Gia Minh rồi nói 

-Biết, anh rất đẹp trai nhưng mà không phải chồng em. Anh ấy mà biết anh ở đây với em anh ấy sẽ không vui đâu?

-Nếu như anh ta ở nơi nào đó cũng đang ngủ với người khác thì cô tính sao?

-Thì…Thì em sẽ ngủ với anh để trả thù anh ấy? 

Nghe xong câu này nụ cười trên môi Gia Minh cứng đờ

-Em dám.

Nghi Đình cười xòa, lại vòng tay ôm lấy Gia Minh

-Anh đẹp trai thật đó!

Một cái ôm kiên cố giam cầm Nghi Đình lại.

Hơi thở Gia Minh đầy vẻ xâm lược phủ lên môi cô, vừa tức giận vừa hăm dọa cắn cô một phát thật đau

-Đau, Anh điên à?

-Dám không nhận ra anh, dám mường tượng anh ra người khác rồi khen đẹp trai. Nghi Đình em to gan quá rồi đấy 

Đáy mắt Gia Minh như nổi lửa, vừa nguy hiểm lại vừa mê người

Khiến cho câu mắng vừa rồi của anh cũng chỉ khiến hơi thở của Nghi Đình càng lúc càng dồn dập hơn nữa 

 -Nghe anh mắng cũng rất giống anh ấy. Em rất có hứng?

-Nghi Đình? Em

Yếu hầu Gia Minh vì giận dữ mà nhấp nhô lên xuống liên tục, anh vật luôn Nghi Đình xuống ghế, rút caravat ra cột c.h.ặ.t t.a.y cô đặt lên đỉnh đầu sau đó khóa môi cô bằng một nụ hôn mãnh liệt 

-Không được.

Dù rất thích và muốn thỏa mãn nhưng vô thức lý trí của Nghi Đình không cho phép cô?

Gia Minh nghe xong lập tức dừng lại, anh nhìn cô với ánh nhìn đầy nghiêm túc hỏi lại

-Lữ Gia Minh cũng không được? 

-Hả?

Đầu óc của Nghi Đình vì câu nói lần này của Gia Minh bừng tĩnh. Cô nheo nheo đôi mắt nhìn kỹ người trước mặt mình, nhận ra là Gia Minh, cô không khỏi vui mừng, tim cô nhảy cẫng lên. Vòng tay xuống ghì chặt cổ anh cô mỉm cười nói ra những lời dụ dỗ vào tai anh

-Lữ Gia Minh - vậy thì chẳng ai được hơn ngoài anh…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com