Chỉ khiến cho Minh Tranh suy nghĩ điều tra chuyện tốt gì.
Phạm Nhàn đứng trước cửa phòng Phó Nhiễm không nhúc nhích. Cô chủ động đi lên.
" Mẹ đứng ở đây có chuyện gì sao?"
Phạm Nhàn chỉ về phía bên trong.
" Từ lúc con đi đến giờ, con bé không chịu ăn uống gì cả. Mẹ sợ con bé suy nghĩ dại dột nên đứng ở đây canh chừng.’’
Vưu Dữu ngồi ở phía trước cửa sổ, mặt quấn khăn quàng cổ đồng thời quần áo gấp lại gọn gàng đặt bên cạnh, hai tay Phó Nhiễm nhẹ nhàng đặt trên vai Vưu Dữu, cô nghiêng người xuông.
"Nhìn gì vậy?"
"Chị, em đang đợi tuyết rơi."
"Tháng này nếu muốn thấy tuyết có thể vẫn còn sớm."
"Chị, sau này chị đã từng gặp Lý Sâm sao?"
"Em hỏi chuyện này làm gì?"
Phó Nhiễm kéo ghế ngồi bên cạnh Vưu Dữu.
"Hắn xuất ngoại, hai năm qua chị đều chưa từng gặp qua."
"Chị, em muốn về nhà."
"Ngày mai chị sẽ dẫn em trở về."
"Thật không?"
Vưu Dữu khó nén được vui mừng, suy nghĩ một chút, thần sắc lại ảm đ
"Những người đó vẫn sẽ đến nhà náo loạn, em không dám ở trong nhà."
"Vưu Dữu, ngày mai trong nhà sẽ có rất nhiều người đến, chúng ta không buộc khăn quàng cổ, dũng cảm đối mặt có được không?"
Ánh mắt Vưu Dữu hiện ra hoảng hốt.
"Tại sao lại có thật nhiều người? Em không muốn."
"Ngày mai đi qua, cuộc sống của chúng ta có thể khôi phục lại bình thường, em đã đáp ứng chị là sẽ không lùi bước, đến lúc đó chị ở bên cạnh em, ai cũng đừng nghĩ là làm tổn thương em. . . . . ."
Phó Nhiễm thương yêu Vưu Dữu, cô đã nói, Vưu Dữu giống như là em gái ruột của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chú thím không thuyết phục được chuyện này, Vưu Dữu lại chịu nghe Phó nhiễm, trong vô thức cô biết Phó Nhiễm đều là vì tốt cho cô, sẽ bảo vệ cô.
Sáng sớm hôm sau, Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu trở về nhà.
Cô giúp đỡ thím quét dọn vệ sinh, trời u ám cũng không tốt, ánh mặt trời núp phía sau tầng mây đen tối không ra được, ngoài cửa sổ gió lạnh xào xạc, gió cuốn lá cây khô rơi xuống đất.
Có người tới cửa muốn phỏng vấn, Phó Nhiễm không ngăn cản nữa.
Chú thím ngồi cùng Vưu Dữu trên ghế sa lon nhỏ bên trong phòng khách, mấy nhà báo cùng ký giả đài truyền hình không nghĩ tới Phó Nhiễm sẽ chủ động mời bọn họ phỏng vấn. Vưu Dữu không hề mang khăn quàng cổ, tóc rất ngắn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bằng bàn tay.
Ký giả đi theo Phó Nhiễm vào phòng của Vưu Dữu, trên bàn bày đầy đủloại văn bằng, còn có một bộ ảnh nghệ thuật mà Vưu Dữu chụp trước khi gặp chuyện không may, thanh xuân rạng rỡ, lại nghĩ đến hoàn cảnh cô gặp phải hôm nay, không khỏi làm người ta thương tiế
Phó Nhiễm không chắc mười phần thắng, biện pháp duy nhất của cô lúc này là tỏ ra thân tình, hi vọng dư luận có thể hiểu được thống khổ của Vưu gia bây giờ, từ đó buông tha cho họ.
Trong nhà gọn gàng sạch sẽ, mặc dù là thiết bị lắp đặt đã cũ kỹ, nhưng không khó để nhìn ra cuộc sống của Vưu gia.
Phó Nhiễm nhìn về bình hoa bày trên cửa sổ, bên trong cắm hoa bách hợp trắng cô mua, cô phải nói cho mọi người biết, Vưu Dữu đang tích cực thoát khỏi tổn thương, từng bước một đi tới hôm nay rất gian khổ, cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chửi mắng rất lớn, phương pháp cũ, tới gây chuyện trừ mắng chửi là tên lừa gạt không biết xấu hổ thì còn có thể mắng gì nữa chứ?
Thím ôm lấy Vưu Dữu run lẩy bẩy, chú cũng không nhúc nhích.
Phó Nhiễm xông ra kéo cửa chính ra.
Người ở bên ngoài cửa không ngờ là cửa sẽ mở, cầm đầu là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, sau phút chốc ngẩn ra, trong miệng lại bắt đầu mắng.
"Quả nhiên là ở nhà, ý tứ khá tốt trở về thị trấn Nghênh An, lừa người khác đồng tình không tính lại còn lừa tiền!"
"Muốn mắng vậy sao?"
Phó Nhiễm hướng ra một nhóm người phía ngoài vẫy vẫy.
"Đi vào uống chén nước rồi mắng tiếp."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Phó Nhiễm đứng ở cửa.
"Tôi mở cửa các người lại không nói, thích mắng chửi sau lưng người khác như vậy sao? Không, tôi nên đổi lại phương thức, diễn viên quần chúng từ đâu tới vậy? Một giờ được bao nhiêu tiền?"
Mấy người sắc mặt xám xịt, đi theo vào phòng.
Bên trong phòng khách chật hẹp căn bản là phải chen chúc, có mấy người phải đứng ở cửa phòng của Vưu Dữu cùng chú thím.
Phó Nhiễm đi tới trước sô pha, chú đem chỗ ngồi tránh ra, Phó Nhiễm nhận lấy micro từ một ký giả trong đó đưa tới.
"Mọi người cũng nhìn thấy, phải mất hai năm Vưu Dữu mới khôi phục thành bộ dáng bây giờ, trị liệu tiếp theo lại không ai biết, may mắn, có thể khôi phục đến chín, mười phần, nhưng nếu bất hạnh, có thể sẽ tạo thành vết sẹo mãi mãi không có cách nào chữa trị."
"Đối với chuyện của Vưu Dữu, chúng tôi bày tỏ đồng tình."