Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 187



"Nhưng không có nghĩa là cô ấy có thể nói dối, rất nhiều người có cảm giác mình bị lừa gạt, cho là Vưu Dữu là một người lợi dụng chuyện này lừa gạt sự đồng cảm của người khác, từ đó đạt được mục đích lừa gạt tiền thuốc thang."

 

Phó Nhiễm sớm nghĩ tới bọn họ sẽ nói lên vấn đề như vậy.

 

"Lừa gạt sự đồng cảm sao? Xin hỏi, vết thương trên mặt Vưu Dữu vẫn là giả vờ vẽ ra hay sao? Ai cũng biết, khuôn mặt của một người con gái đôi khi là tính mạng của cô ấy."

 

Phó Nhiễm lấy ra mấy tấm hình lúc Vưu Dữu đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.

 

"Mỗi lần bôi thuốc, cô ấy đều đau đến c.h.ế.t đi sống lại, cũng nghĩ tới muốn tự sát, ai nguyện ý dùng cảnh ngộ của mình gặp phải để đổi lấy sự đồng cảm đây?"

 

"Nếu như vậy, về sau cảnh sát cũng tra rõ chuyện Vưu Dữu bị nạn không liên quan tới Lý gia, nhưng ban đầu vì sao Vưu Dữu một mực chắc chắn là

 

Phó Nhiễm cảm thấy Vưu Dữu lo lắng, cô đưa tay tới cầm tay của cô.

 

"Hai ngày trước mấy người có đưa tin chuyện Lý gia từng đưa hai trăm vạn cho chúng tôi. . . . . ."

 

"Xem ra, thật sự có chuyện này?"

 

"Đúng."

 

Phó Nhiễm gật đầu.

 

Xung quanh truyền đến tiếng xôn xao.

 

Người phụ nữ trung niên gây chuyện châm chọc.

 

"Như vậy còn nói không phải là để gạt tiền? Giả bộ gì chứ!"

 

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh có hồn mà sắc lạnh.

 

"Bà ở đây náo loạn nửa ngày đơn giản là muốn nói chúng tôi cầm tiền của Lý gia, tôi thừa nhận quả thật Lý gia có phái luật sư tới để thương lượng, nhưng tôi lại xin hỏi, nếu thật sự là Lý gia không thẹn với lương tâm thì tại sao lại đưa ra hai trăm vạn? Là nhiều tiền mà không có nơi làm từ thiện sao? Nếu như các người muốn nói Lý gia là muốn dùng tiền để mua sự bình yên, hà tất không cần phải như vậy, chuyện này không thể nói rõ ra. "

 

Phó Nhiễm quay ra nói với một ký giả đài truyền hình trong đó.

 

"Anh là ký giả mục tin tức xã hội, tôi muốn hỏi, anh mỗi ngày đưa tin có liên quan đến tai nạn giao thông cũng không ít phải không? Chưa từng thấy có người cầm tiền đến nhà của người bị thương nói chớ đem chuyện công khai ra ngoài hay sao?"

 

Phân tích này đã rất rõ ràng, rất nhiều lý do tự nhiên đứng không vững nữa.

 

Nhưng thật ra truyền thông quan tâm cũng không phải là điều mà họ cho là sự thật.

 

"Vậy làm sao cô giải thích chuyện Vưu gia đã nhận hai trăm vạn đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

"Các người nghe nói tiền này là của Lý gia hay sao?"

 

Phó Nhiễm hỏi ngược lại.

 

"Theo thực tế thì Vưu gia muốn có số tiền kia quả thật rất khó . . . . ."

 

Một ký giả khéo léo nói.

 

"Không!!"

 

Phó Nhiễm thẳng thừng phủ nhận.

 

"Là không có khả năng như vậy.”

 

Cô lấy trong túi một tập hồ sơ, giọng nói hơi ảm đạm đôi chút mang theo mười phần chân thành.

 

"Vưu Dữu có thể được như hôm nay, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là người đảm nhiệm vị trí giám đốc Hào Khôn ngày hôm nay, Minh Tranh."

 

"À?"

 

"Chuyện này cùng tập đoàn Hào Khôn có liên quan sao?”

 

Phó Nhiễm lấy ra một bản photocopy.

 

"Đây là khoản mục Từ thiện của Hào Khôn, hàng năm Minh tổng sẽ giao cho kế toán trích một khoản để hoạt động từ thiện ".

 

Phó Nhiễm đưa ra tờ biên lai ghi từ hai năm trước.

 

"Các người có thể thấy rõ ràng thời gian nhận được số tiền này. 200 vạn, là Hào Khôn sau khi biết tin đã ủng hộ cho Vưu Dữu. Tôi vẫn nhắc lại câu nói trước kia, chúng tôi từ đầu đến cuối không nhận một xu nào của Lý gia!!

 

Mọi người như bừng tỉnh hiểu ra.

 

Cũng có người chất vấn.

 

"Tin tức này chính xác sao?"

 

"Nếu các người không tin tưởng lời tôi nói có thể tới Hào Khôn điều tra, số tiền này hằng năm sẽ được ủng hộ cho Hội Chữ Thập Đỏ, cũng như ủng hộ giúp đỡ cá nhân Vưu Dữu vậy. Hôm nay, nếu không phải là chuyện ồn ào trở thành như thế này, tôi sẽ theo ý Minh tổng cùng giao ước là sẽ không công khai chuyện này. Vưu Dữu gặp chuyện không may đêm đó là đầu năm, vào buổi tối, con bé loáng thoáng thấy một bóng đen tạt dầu hỏa vào mặt mình, tình cảnh lúc ấy ai cũng sợ hãi. Đau đớn làm cho con bé bất tỉnh, căn bản không còn kịp nhìn kỹ mặt của đối phương. Mà Vưu Dữu ở phòng cấp cứu ICU điều trị đã hôn mê bất tỉnh thì Lý gia sớm an bài cho luật sư tới đây đàm phán, thử hỏi, nếu lâm vào tình cảnh này ai sẽ nghĩ tới còn có sự thật khác? Tôi muốn hỏi một câu, nếu Lý gia thật không thẹn với lương tâm, cần gì không để chúng tôi kháng án?”

 

Vưu Dữu bị cưỡng bức, Phó Nhiễm không nói.

 

Cô chỉ có thể giấu chuyện này đi, Lý gia không muốn rước họa vào thân nữa thì sẽ lựa lời nói để mọi chuyện trở lại bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com