Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 188



Phó Nhiễm giơ tờ giấy lên, không riêng gì số tài khoản của Hào Khôn còn có chữ ký của tổng giám đốc Minh Tranh.

 

Tất nhiên sẽ không làm giả được.

 

Phó Nhiễm nói xong những lời này, miệng lưỡi đã khô đắng. Ký giả đặt câu hỏi rõ ràng không còn công kích nữa, phần lớn cũng quan tâm đến chuyện Vưu Dữu điều trị.

 

Mấy người gây chuyện không đạt được mục đích, chỉ đành ảo não lặng lẽ rời đi.

 

Dưới lầu, bên trong xe Limosine màu đen, người đàn ông giơ cổ tay lên nhìn thời gian.

 

"Không chậm trễ lắm,ôi!”

 

La Văn Anh cùng hắn lấy ra chuẩn bị xong quà tặng đã chuẩn bị trước đi lên nhà Vưu Dữu. Phó Nhiễm nghe được chuông cửa, đứng dậy đi mở cửa.

 

"Minh tổng?"

 

Thanh âm tràn đầy vui mừng. Minh Tranh thiếu chút nữa cười ra tiếng, người phụ nữ này không làm diễn viên quả thật là uổng phí.

 

"Mau vào trong nhà ngồi.”

 

Minh Tranh cùng la Văn Anh tiến vào phòng khách, thấy gian phòng chật ních đám ký giả, không thể không giả vờ bày ra bộ dáng giật mình. Nhân vật anh hùng xuất hiện thì đương nhiên là được đối xử đặc biệt. Toàn bộ sự chú ý ban dầu của mấy người dành cho Vưu gia bây giờ chuyển hết sang Minh Tranh.

 

La Văn Anh đi tới đưa quà tặng cho Vưu Dữu.

 

"Mở ra xem một chút."

 

"Cám ơn."

 

Phó Nhiễm giúp Vưu Dữu mở quà ra, là một quả cầu thủy tinh tuyệt đẹp, bên trong có bọt bông tuyết màu trắng, nhấn chốt mở sau liền có thể thấy cảnh tuyết rơi.

 

"Chị, là tuyết rơi!!”

 

Tổng giám đốc của Hào Khôn hạ mình trực tiếp đến thăm cô gái bị huỷ gương mặt. Hình tượng đẹp này được nhiều người cảm động.

 

Hơn nữa Minh Tranh xuất hiện khi lời nói dối của Vưu Dữu bị vạch trần. Nếu tin tức này được công bố chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn hơn.

 

Lý Vận Linh xem tin tức đang chiếu trên tivi, không khỏi nóng giận ném ly trà xuống đất.

 

" Tổng giám đốc Hào Khôn?? Hừ, lấy tiền của Minh gia chúng ta làm người tốt không tính, còn có mặt mũi lên TV? Thành Hữu, con ra đây xem không phải ban đầu hai đứa này thông đồng với nhau giỏ trò với di chúc, nói ra ai sẽ tin??"

 

Minh Thành Hữu ngồi ở ghế salon xem tivi, che giấu cảm xúc rất tốt. Hắn nghe tin tức không ngớt lời khen tặng Minh Tranh, Phó Nhiễm lần này không chỉ nhờ truyền thông phản kích lại Lý gia mà còn quảng bá việc ủng hộ của Hào Khôn.

 

Một mũi tên trúng hai đích.

 

Hơi thở Lý Vận Linh dồn dập, đập tay trái xuống ghế salon.

 

" Thành Hữu! Chẳng lẽ con để cho bọn chúng phách lối vậy sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

" Mẹ chuyện Vưu Dữu, con đã khuyên mẹ thu tay lại..."

 

Minh Thành Hữu không kiên nhẫn đứng dậy, đi đến trước tivi, đôi mắt đào hoa hẹp dài đầy lửa giận.

 

Đến chiều, toàn bộ kí giả mới rời đi, Phó Nhiễm đưa thím ra ngoài mua thức ăn bận rộn chuẩn bị tới 8h bàn đằy ắp món ăn. Chú lấy rượu ra chiêu đãi Minh Tranh và La Văn Anh.

 

Vưu Dữu thấy khó chịu khi ngồi ăn cơm với nhiều người.

 

Chú thím hết lời cảm ơn Minh Tranh. Sau giờ ăn tối, Phó Nhiễm tiễn hai người xuống nhà.

 

" Tôi đã nói rồi, cuộc trao đổi này sẽ có lợi với anh!!"

 

" Anh không nghĩ em sẽ dùng cách này. Cũng đúng, bằng chứng cụ thể tốt hơn lời đồn đại. Lý gia chi bằng há miệng cũng không thể tạo sóng gió nữa."

 

Phó Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, như thế này mới cảm thấy đỡ lạnh.

 

" Thật ra hôm nay tôi không nắm chắc phần thắng, chỉ sợ nói hồ đồ làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn. Gởi tin nhắn bảo anh đến là để cho ký giả không có thời gian tính toán nguồn gốc hai trăm vạn anh vừa xác nhận kia. Cũng may mọi lo lắng đều đã qua."

 

Đôi mắt Minh Tranh như đang cười.

 

"Là em đang lợi dụng anh?"

 

" Không, chúng ta hỗ trợ nhau thôi mà!!"

 

La Văn Anh ngẩng đầu, không khỏi tò mò nhìn Phó Nhiễm.

 

Trong suy nghĩ của mình, Phó Nhiễm bây giờ rất thay đổi. Nhớ lại lúc hai bên gia đình gặp nhau, cô rất ít nói chuyện. Hoàn toàn ngược lại hôm nay tranh luận với ký giả.

 

Phó Nhiễm tiễn hai người ra xe, khi họ rời đi cô mới trở về nhà.

 

Chiếc xe Audi màu đỏ của cô đậu ở ven đường, Phó Nhiễm vùi đầu suy nghĩ, hy vọng ngày mai thức dậy sẽ không đọc thấy tin tức gây tổn thương Vưu Dữu nữa. Cô chậm chạp lấy chìa khóa xe trong túi xách ra.

 

Nhanh mắt thấy một bóng dáng m.ô.n.g lung, Phó Nhiễm dừng chân đứng tại chỗ. Ánh sáng đèn đường chiếu sau lưng người đàn ông này, khuôn mặt chìm trong bóng tối nhưng cô vẫn nhận ra người đã cùng cô hợp rồi tan.

 

Hai người nhìn nhau.

 

Cô không nghĩ mình sẽ gặp hắn ở đây.

 

Phó Nhiễm bước tới, Minh Thành Hữu nghiêng người. Đôi chân lười biếng dựa vào đầu xe màu đỏ.

 

Phó Nhiễm chú ý tới xe hắn đậu sát phía sau xe mình, cô giả vờ không để ý từng bước khó khăn bước tới trước cửa xe.

 

Lòng bàn tay khẩn trương toát nhiều mồ hôi, Phó Nhiễm đưa tay mở cửa xe.

 

" Cấu Kết??"

 

Người đàn ông đột nhiên gọi, gò má hướng tới Phó Nhiễm, đôi mắt nhìn cô. Hai chữ Cấu Kết khắc sâu tận trong xương tuỷ.

 

Trừ hắn ra, chưa từng có giọng nói của ai lưu luyến mê hoặc gọi cô như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com