Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 213



Phó Nhiễm ngẩn ra, bất đắc dĩ bó hoa quá lớn, cô nhận lấy rồi đặt ở bên cạnh chỗ ngồi. Không ít người nhìn, cặp đôi bàn kế bên càng nhìn cô chằm chằm. Cô bạn gái bĩu môi. "Coi người ta được bạn trai thương yêu, anh chỉ mua cho em một đóa hoa năm đồng, nói không chừng lại là bông hồng làm giả thôi đó."

 

Phó Nhiễm cùng Lý tổng nhìn nhau, hai người không khỏi lúng túng. Sóng trước chưa qua sóng sau lại đến, liên tiếp có rất nhiều nhân viên của các tiệm khác vào tặng hoa.

 

Phó Nhiễm kí tên đến run tay. Trên bàn, dưới chân, hành lang, khắp nơi đều là hoa.

 

Cô gái bàn bên cạnh tiếp tục nhắc nhở bạn trai mình. "Thấy không, thấy không, đàn ông thế hệ mới điển hình đó, học tập chút đi."

 

Lý tổng mỉm cười nói.

 

"Phó tiểu thư thật có phúc."

 

" Đâu có!"

 

Phó Nhiễm liên tục gật đầu, không nghĩ ra người nào lại tặng nhiều như vậy. Nhân viên bưng điểm tâm tới, Phó Nhiễm lộ vẻ mặt nghi ngờ.

 

"Chúng tôi không có gọi điểm tâm"Là một quý ngài gọi ạ!"

 

Nhân viên quán cà phê đứng sang một bên.

 

"Quý ngài kia còn nhờ tôi nhắn quý khách một câu..."

 

Đột nhiên Phó Nhiễm có một linh cảm.

 

" Nhắn gì?"

 

"Anh ấy khuyên quý khách trước khi đi xem mắt nên tìm hiểu rõ bối cảnh đối phương. Đừng nên món gì cũng nuốt vào bụng, anh ấy còn nói người này không chỉ đã có vợ con, bên ngoài còn bao nuôi tình nhân 1, 2, 3. Quý ngài kia nói để cô biết nếu cô không muốn l.à.m t.ì.n.h nhân thứ 4. Nói xong vội vàng rời đi".

 

Nhân viên vừa dứt lời, sắc mặt quái dị nhìn Lý tổng chằm chằm. Hôm nay cô làm sứ giả đưa tin, nhìn bộ dáng Phó Nhiễm đoan chính, đừng vì được tặng mấy bó hoa mà bị lừa gạt.

 

Người đàn ông ở bàn bên cạnh nghe xong, liền tuyên bố với bạn gái.

 

"Xem đi, tặng mấy bó hoa có gì đặc biệt hơn người? Vợ hai nha, không đúng, vợ bốn, em có thích thế không?"

 

Trong nháy mắt sắc mặt Lý tổng bỗng xanh mét, dùng sức ném ly cà phê. Phó Nhiễm không ngờ tới sẽ có biến cố như thế này.

 

"Lý tổng, ngài đừng hiểu lầm. . . . . ."

 

"Phó tiểu thư, chẳng lẽ tôi có tư tưởng xấu đối với cô sao?"

 

"Không có, không có, trong này nhất định là có hiểu lầm!"

 

"Họ Lý tôi là người từ trước đến giờ làm việc luôn đường đường chính chính, trong nhà có vợ con cũng không giấu giếm, nhưng nếu nói tôi ở bên ngoài có chuyện xấu như vậy, tôi kiên quyết không nhận!"

 

Xem ra làày lại coi trọng danh hiệu đàn ông như vậy.

 

Phó Nhiễm không ngừng kêu than.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Ngài đừng nóng giận. . . . . ."

 

"Hừ!"

 

Lý tổng cầm cặp tài liệu lên đẩy ghế ra.

 

"Phó tiểu thư, hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác, tôi không muốn vì chuyện làm ăn mà phải gánh lấy tai tiếng này."

 

Rõ ràng tai vạ là đến từ miệng.

 

Phó Nhiễm tức giận hận không đập bàn được, không ít người xung quanh chờ xem náo nhiệt, cô cầm túi xách lên, trước khi đi một cước đá văng bó hoa cảng đường đi thẳng tới quầy phục vụ tìm nhân viên vừa rồi hỏi.

 

"Xin hỏi người nhờ cô nhắn lại giờ ở đâu?"

 

"Đang ở bên ngoài."

 

Nhân viên này thấy Lý tổng tức giận ra khỏi quán.

 

"Phải là bạn bè của cô mới nhắc nhở vậy, hoặc chính là người thầm mến cô?"

 

Phó Nhiễm cũng không có thời gian trả lời, gương mặt bình tĩnh đi ra khỏi quán cà phê. Theo trực giác, cô nghĩ tới Minh Tranh đầu tiên, dù sao lúc trước hắn cũng làm không ít chuyện để phá hư những lần cô đi xem mắt.

 

Phó Nhiễm tìm vài vòng không có thấy bóng người, cơn giận còn sót lại chưa tan, đứng ở quảng trường gần 10 phút, buồn bực chuẩn bị rời đi. Móc chìa khóa xe, trông xa thấy một người đứng ở trước xe mình, đến gần mấy bước nhìn kỹ mới biết là Minh Thành Hữu.

 

Hai tay hắn để trên đầu xe Audi màu đỏ của Phó Nhiễm, thấy cô đi tới, Minh Thành Hữu giơ tay phải lên coi như chào hỏi cùng cô, hai chân hắn thon dài, kính mắt màu trà giấu mất đôi mắt thu hút, khóe miệng nhếch lên như có như không.

 

Phó Nhiễm đi tới bên cạnh, nhìn hắn chằm chằm. Minh Thành Hữu phất tay một cái.

 

"Nhìn gì chứ?"

 

Phó Nhiễm dùng sức đẩy bàn tay ngăn trở tầm mắt của mình.

 

"Anh thật là nhàm chán?"

 

"Anh là muốn tốt cho em thôi. Em nghĩ một chút đi, người kia bao nhiêu tuổi rồi hả?"

 

"Anh ta là khách hàng của tôi, chẳng lẽ làm ăn còn phải kén cá chọn canh tìm đàn ông cao lớn đẹp trai mới được sao? Có phải anh ỷ là mình có một dáng người cân đối nên chuyện làm ăn mới có thể thuận lợi đi?"

 

Chỉ chút nữa là Phó Nhiễm tức giận đến nghiến răng.

 

"Tôi thật vất vả mới kiếm được hợp đồng, anh muốn phá đi phải không?"

 

"Ui, đây là đang khen dáng dấp của anh chứ gì?"

 

Phó Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến lúc Lý tổng tức giận rời đi, cô sợ phòng làm việc lại tiếp tục không con đường sống nữa.

 

Phó Nhiễm đưa tay kéo Minh Thành Hữu ra, thấy hắn vẫn đứng im tại chỗ, lại tới đẩy hắn, sao lại cản trở xe cô không chịu nhường đường.

 

Minh Thành Hữu nghiêng người, tay phải nhân cơ hội ôm eo Phó Nhiễm đem cô ra phía trước, ôm ‘‘ôn hương nhuyễn ngọc’’ vào trong ngực.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com