Phó Nhiễm hơi nhếch môi không trả lời, lại làm theo Minh Thành Hữu sai khiến, nếu hạ quyết tâm học môn này thật ra không khó, mấu chốt của trượt tuyết là không sợ ng đứng ở đỉnh núi không cao lắm nhìn quanh, không ít người trượt rất vui vẻ, hiên ngang mạnh mẽ, trượt mỗi lúc một cao hơn, tiếng huýt sáo thật làm kích động lòng người. Trái tim Phó Nhiễm rung động, mới vừa rồi Minh Thành Hữu dạy cô học bước kĩ thuật đầu tiên, tựa như tay mới vừa học lái xe xong sẽ rất ngứa tay, Phó Nhiễm thấy từng bóng người xọat xoạt lướt qua bên cạnh cô. Phó Nhiễm không nhịn được nữa. Tay cầm gậy trượt tuyết chống xuống, thuận lợi trượt ra ngoài, cô cảm nhận tốc độ mang tới kích thích, không thể không nói trượt tuyết cùng vận động khác không giống nhau, dù trong lòng là bình thản đang bay lượn trong nháy mắt có thể kích động ngay.
Phó Nhiễm trượt xuống từ đỉnh núi, Minh Thành Hữu đi theo bên cạnh cô. Phó Nhiễm cũng chỉ mới nắm giữ kỹ thuật đầu tiên nên vô thức không để ý so sánh, lúc trượt ra không suy nghĩ nhiều như vậy, quần áo trượt tuyết màu đỏ nổi bật trên nền tuyết trắng lăn xuống với tốc độ cực nhanh.
Minh Thành Hữu vươn tay ra nhưng không giữ được Phó Nhiễm, chỉ có thể trơ mắt nhìn màu đỏ bất ngờ lăn đi.
Phó Nhiễm không cảm thấy bị đau, chỉ thấy đầu óc choáng váng, lăn tới giữa sườn núi mới dừng lại. Phó Nhiễm nằm không nhúc nhích tại chỗ, xuyên qua mắt kiếng trượt tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, thật ngạc nhiên là không khí rất tốt, nằm ở đây mà cũng không cảm thấy lạnh, thậm chí còn muốn bỏ qua mọi suy nghĩ nằm ngủ một giấc tại đây.
Một bóng dáng màu đỏ đậm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, sau đó là giọng người đàn ông khẩn trương lo lắng, chỉ có tiếng chim hót mang tới những bông tuyết trước mặt rơi xuống người Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu giống như quỳ một gối xuống đến bên cạnh cô, Phó Nhiễm bị hắn cố gắng kéo ngồi dậy.
"Phó Nhiễm?"
Hắn đưa tay lấy mũ cùng mắt kiếng xuống giúp cô, một mái tóc đen xõa ra rơi xuống vai, Minh Thành Hữu lấy bao tay xuống, tay phải vỗ nhẹ mặt Phó Nhiễm.
" Không sao chứ? Phó Nhiễm?"
Phó Nhiễm cảm thấy hai má rất lạnh, sau khi phục hồi mới phát hiện là tay Minh Thành Hữu vỗ vỗ mặt mình, cô mấp máy miệng muốn nói chuyện, ánh mắt chạm đến một ánh mắt khác rất thâm thúy gần trong gang tấc, hơi thở hai người rối loạn. Hai tay hắn nâng mặt Phó Nhiễm lên, ánh mắt vội vàng lo lắng, thấy cô nói không ra lời, Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm lên nhìn kỹ.
"Té đau chỗ nào ?"
Dường như nhớ rõ là chưa từng có ai quan tâm cô như vậy, khi còn bé ngã nhào đau đến nỗi không bò dậy nổi, nghe được nhiều nhất lại là lời nói lạnh lùng của Vưu Chiêu Phúc.
"Đứng lên! Nếu không mày nằm ở đây sói xám lớn ngậm mày trong mồm tha đi."
Sau khi lớn lên, Phó Nhiễm không còn bị ngã, lại càng không có cơ hội được hưởng sự quan tâm của người khác. Phó Nhiễm giật mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương mặt Minh Thành Hữu, gương mặt hắn vẫn đẹp như trước, như điêu khắc mà không thấy bất cứ dấu vết gì của hai năm đã qua.
Minh Thành Hữu cho rằng cô ngã không nhẹ, giọng nói khẽ run rẩy.
" Nói gì đi!"
Ánh mặt trời chiếu qua gò má hắn, Nhó Nhiễm nheo mắt, giơ cánh tay lên đẩy tay của hắn ra.
"Tôi không sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hắn khẽ nhíu mày.
"Thật sự là không sao?"
Phó Nhiễm phủi bông tuyết đọng trên vai, vén mấy sợi tóc rối sang một bên.
"Thấy tôi giống có chuyện sao?"
"A ——"
Cánh tay Minh Thành Hữu cầm tay cô trực tiếp đưa hướng xuống tuyết, Phó Nhiễm bất ngờ không kịp chuẩn bị vội vàng thét chói tai.
" Anh
Bàn tay Minh Thành Hữu kiểm tra trên cổ Phó Nhiễm.
"Không việc gì, em giả câm giả điếc cái quái gì chứ?"
Phó Nhiễm lạnh run cầm cập, vội vàng muốn tránh, người khác nhìn vào chắc sẽ nghĩ cô đùa giỡn. Minh Thành Hữu khom lưng bế Phó Nhiễm lên, cô ngồi ở trên mặt tuyết, khóe miệng còn dính tuyết, hai người mặc quần áo trượt tuyết dày, đôi tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm vào trong lòng, bả vai cô bị hắn ghì chặt, chợt nghe Minh Thành Hữu thở dài.
"Làm anh sợ muốn chết."
Đầu ngón tay cô rủ xuống mặt đất, đến một chút sức lực cũng không thể nâng lên, đành phải mặc cho Minh Thành Hữu ôm lấy.
Buổi tối, tầng dưới cùng ở khách sạn tổ chức tiệc nướng, từng bàn tròn đặt ở bên ngoài, mặc dù gió vẫn xào xạc nhưng không khí lại cực kỳ náo nhiệt, có người đứng trên sân khấu làm chủ trì, cầm micro nói nghe có chút chói tai, nhưng không ai để ý, không phải là không khí vui chơi sao?
Phó Nhiễm cùng mấy vũ sư ngồi chung một bàn, trên bàn bày nhiều loại món nướng cùng thức uống nóng và các loại trái cây. Vì ở bên ngoài khách sạn, hơn nữa lại là ban đêm, mỗi một người đều mặc áo khoác thật dày ở đây chịu đựng. Người chủ trì sau khi đọc diễn văn đơn giản, thấy Minh Thành Hữu tâm tình cũng không tệ, liền nhân cơ hội thét ồn ào mọi người.
"Để Lvan lên hát một bài, được không mọi người?"
"Được, được."
Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê ở bên cạnh cũng tham gia náo nhiệt. Minh Thành Hữu chỉ cười không nói, xua xua tay, áo khoác ngoài vải nỉ trên người rất phong lưu, trong công ty có không ít trái tim thiếu nữ rung động.