Âm thanh bài ‘Sau khi xoay người’ từ sân khấu chính nhẹ nhàng vang lên, mọi người rất nhanh vỗ tay phối hợp, Minh Thành Hữu nhận micro từ người chủ trì đưa tới.
"Tôi không biết hát, nên thay vào đó sẽ tăng lương cho mọi người."
Giọng như thế lại nói không biết hát, người chủ trì tự nhiên không chịu bỏ qua.
"Nghe nói kỹ thuật nhảy của Lvan cũng rất tuyệt, nếu không hãy cho chúng tôi mở rộng tầm mắt?"
Bàn tay thư ký Nghê đang bưng thức uống run lên, chất lỏng màu nâu tràn ra mu bàn tay, cô không khỏi không lo lắng nâng tầm mắt lên, thấy khoé miệng Minh Thành Hữu ban đầu có chút dịu đi, hắn mất 5% cổ phần ở Hào Khôn không phải do khiêu vũ mà chắp tay nhường cho sao?
Người chủ trì cũng ý thức được không khí không thích hợp, Phó Nhiễm như có điều suy nghĩ nhìn về Minh Thành Hữu, bởi vì họ ngồi ở hàng sau, cô cũng không thể nhìn rõ sắc mặt của người đàn ông này.
Thư ký Nghê cùng Hàn Tuyển quay ra nhìn nhau, ánh mắt Minh Thành Hữu mất hồn trong chốc lát, mọi người cũng không dám ồn ào, không khí trở nên khó xử.
Hàn Tuyển buông ly rượu, tiến lên nhận lấy micro từ người chủ trì, hắn tìm đề tài khác, mọi người cũng vui vẻ tự nhiên phối hợp. Minh Thành Hữu uống rượu, sắc mặt ở trong đêm càng phát ra vẻ đen tối. Di động trong tay Phó Nhiễm chợt vang lên, cô cầm lên vừa nhìn là tin nhắn của Minh Thành Hữu. Ngón tay nhấn mở, tin nhắn chỉ đơn giản ba chữ: đi ra ngoài.
Phó Nhiễm xoá tin nhắn, tiếp tục tham gia náo nhiệt. Phía trước có một người đột nhiên đứng lên, Minh Thành Hữu bỏ ly rượu xuống đi về phía Phó Nhiễm. Phó Nhiễm vô thức nhìn sang hướng khác. Vũ sư ngồi cùng bàn lấy cùi chỏ chạm vào tay cô.
"Hôm nay tôi thấy trai đẹp của MR dạy cô trượt tuyết."
Mấy vũ sư đó ít nhiều cũng biết quan hệ của Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu, cô ống ly nước nóng.
"Tôi cũng thấy có một cậu nhóc cao lớn dạy cô trượt tuyết."
"Khụ khụ ——"
Cô giáo nghiêm nghị.
"Đó là nhân viên của MR, chúng ta gọi việc này là quan hệ hữu nghị biết không?"
Minh Thành Hữu đi qua bàn Phó Nhiễm, hắn dậm chân, lòng Phó Nhiễm thấp thỏm trả lời giấu vẻ lo lắng.
"Được rồi, quan hệ hữu nghị."
Điện thoại di động đổ chuông lần nữa, ánh sáng phát ra chiếu rõ mặt Phó Nhiễm. Cô đưa mắt nhìn, vẫn là Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm ngay cả điện thoại cũng không động tới, chuyên chú xem tiết mục biểu diễn trên sân khấu. Một âm thanh lại vang lên lần nữa, mấy vũ sư lần lượt nhìn về hướng Phó Nhiễm.
"Ai vậy?"
Phó Nhiễm ấn phím mở, trong tin nhắn là hai chữ. Phó Nhiễm tắt chuông di động rồi để vào túi xách, nhất thời cảm thấy bả vai hơi nặng, chưa kịp quay đầu lại, bên tai nghe được giọng nói.
" Em sợ anh gì chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bởi vì Phó Nhiễm ngồi chỗ khuất sau nên trừ những vũ sư ngồi cùng bàn, mọi người đều không thấy được bên này, nữ vũ sư nói chuyện lúc nãy cứng họng, đây chính là Minh Tam Thiếu đẹp trai đến nỗi thần cũng phải ghen tị sao, cuối cùng nhờ phúc có thể nhìn rõ mặt hắn ở khoảng cách gần.
Phó Nhiễm nhìn cô giáo trong bộ dạng miệng cũng không khép lại được, không khỏi làm nhiều người chú ý hơn, cô đẩy ghế ra đi ngoài theo Minh Thành Hữu.
Bên trong khách sạn có một vườn hoa, Minh Thành Hữu phía trước, thấy cô chậm chạp không theo tới liền đi chậm lại đợi Phó Nhiễm.
"Phó nhiễm, tại sao em bày ra dáng vẻ kiêu kỳ như vậy? Anh chỉ là muốn bắt đầu cùng em một lần nữa, em không cần trốn tránh anh khắp nơi như vậy."
"Tôi không tránh anh!"
Giọng điệu Phó Nhiễm bình thản.
"Thật ra thì trong lòng anh rất rõ ràng, lúc trước tôi có thể rời bỏ anh, thì lúc này càng không thể trở về với anh."
"Anh không rõ lắm."
Minh Thành Hữu ngắt lời cô.
"Nếu như không phải là em để ý lời của người khác, lúc trước cũng không đến mức cuống cuồng rời đi."
Phó Nhiễm nghe vậy sao có thể không hiểu, rốt cuộc là trong lòng hắn có oán hận.
"Tôi nghe lựa chọn trong lòng tôi."
Cô lướt qua người Minh Thành Hữu, lại bị một tay hắn kéo về trước người.
"Vẫn câu nói kia sao? Không yêu?"
Phó Nhiễm bị hắn buộc ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt hắn, lời nói đến khóe miệng đột nhiên bị nghẹn lại không thể nói ra.
" Buông tay được không?"
"Muốn cũng đừng nghĩ."
Cô đã từng thấy sự cố chấp của hắn, Minh Thành Hữu ghìm chặt hai vai nâng Phó Nhiễm đến trước người. Phó Nhiễm giống như kiễng đầu ngón chân lên, bỗng nhiên có tiếng chuông cùng ánh sáng nhấp nháy phá vỡ tình cảnh này. Minh Thành Hữu nghe có di động reo bàn tay buông lỏng, đẩy Phó Nhiễm ra thật mạnh. Gót chân cô bị đẩy trúng mấy hòn đá, cả người chật vật gần như sắp ngã nhào.
Minh Thành Hữu vẫn đứng tại chỗ, trong mắt đầy ắp phức tạp và nôn nóng không rõ, hắn lấy di động trong túi quần ra, ngón tay bấm trên màn hình, tắt máy.
Phó Nhiễm bị hắn dây dưa đến khuya muộn, lúc trở về hội trường, đã không thấy bóng dáng ai. Phó Nhiễm ấn thang máy đi vào, thấy Minh Thành Hữu cũng theo vào .
"Không phải anh có chứng sợ hãi không gian nhỏ sao?"
"So với đi thang bộ vẫn tốt hơn."
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.
"Huống chi, cho dù anh có bị choáng cũng sẽ có người hô hấp nhân tạo giúp anh."