Bước chân hắn nhẹ nhàng đi về phía Phó Nhiễm, vừa rồi cô gửi tin nhắn xong để điện thoại bên cạnh, bởi vì để chế độ im lặng nên điện thoại có cuộc gọi đến cũng không phát ra âm thanh nào.
Màn hình liên tục lóe lên, Minh Thành Hữu cầm lên nhìn, là Minh Tranh.
Ngón tay hắn không chút do dự ấn vào phím nhận cuộc gọi, Minh Thành Hữu đem nhét di động vào một chiếc gối dựa phía sau, hắn cất giọng đánh thức Phó Nhiễm.
"Phó Nhiễm, tỉnh lại đi."
Cô ngủ say sưa, sau khi bị Minh Thành Hữu khẽ đẩy không muốn tỉnh lại, nửa bên mặt gối lên mu bàn tay hằn lên vết đỏ, cô khẽ nhíu mi, bộ dáng còn buồn ngủ nên tâm tình không tốt.
"Làm gì, tôi ngủ."
"Đi tắm rửa trước đã."
Minh Thành Hữu nói xong túm cô đứng dậy, không cho Phó Nhiễm có thời gian kịp phản ứng .
"Anh chờ em ngủ cùng."
Phó Nhiễm bị lời này chọc cho giật mình, cô tỉ, lấm lét nhìn trái nhìn phải.
"Anh. . . . . ."
Minh Thành Hữu đưa cô tới cửa phòng tắm, dùng sức đẩy Phó Nhiễm vào, hắn khép cửa nhìn xuyên qua khe hở không lớn, Phó Nhiễm đưa tay kéo lại cánh cửa.
"Sao anh còn ở đây?"
Phòng tắm cách ghế sa lon khá xa, Minh Thành Hữu thu tay lại.
"Yên tâm đi, em tắm xong ra ngoài chắc chắn là không thấy anh, lúc này anh không chìa khóa dự bị."
Phó Nhiễm đóng sầm cửa lại.
Minh Thành Hữu quay lại trước ghế sa lon, lấy ra điện thoại di động giấu ở phía sau gối dựa, vừa nhìn, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Hắn mới đặt trên khay trà, không ngờ Minh Tranh lại gọi tới.
Lúc này Minh Thành Hữu cũng không ấn phím nhận, cũng không tắt máy, chỉ là đem điện thoại ở chế độ im lặng bỏ vào túi xách của Phó Nhiễm, tiếp theo lại đem túi của cô treo lên móc áo, phía trước còn treo áo khoác của mình phủ lên.
[ Edit: MiKa
Beta: Ying ]
Tắm rửa xong Phó Nhiễm ra ngoài, ngang qua trước sô pha phát hiện Minh Thành Hữu vẫn chưa rời đi, hắn đắp tấm thảm mỏng nằm trên giường ghế Italy rộng 1m5. Phó Nhiễm khom lưng đẩy đẩy bờ vai của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Này."
Hô hấp Minh Thành Hữu trầm ổn, bộ dáng mệt mỏi, hai mắt có quầng thâm xanh nhạt.
Phó Nhiễm đặt tay trên vai Minh Thành Hữu có chút do dự rồi thu tay lại, cô đứng yên tại chỗ đi tới trước giường, Phó Nhiễm bật đèn hai bên đầu giường, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng không nổi cơn buồn ngủ liền mệt mỏi ngủ say.
Hai mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt từ từ mở ra, hắn tới cạnh giường Phó Nhiễm, hai bên ánh đèn toả ánh sáng bao phủ hơn một nửa chiếc giường, đôi tay Phó Nhiễm níu chặt cổ áo, phòng bị như vậy trong mắt Minh Thành Hữu không khỏi châm chọc. Khóe miệng hắn nở nụ cười nhạt, xoay người ngồi ở mép giường bên cạnh Phó Nhiễm.
Hắn không biết hai năm qua, có phải mỗi đêm Phó Nhiễm đều có thể ngủ ngon hay không, Minh Thành Hữu nhìn ánh mắt cô có chút mất hồn, hắn mang theo ánh sáng khắp người trở lại đây nơi đã từng đem hắn nâng lên trời cũng nặng nề đẩy hắn té rớt xuống – thị trấn Nghênh An.
Minh gia ở đây, người ngoài coi trọng vì hắn có năng lực lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng lại không biết thành tựu của hắn hôm nay hoàn toàn cũng nỗi buồn lớn nhất trong lòng hắn.
Không ai biết, hắn đã từng không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm, lúc uống nước có cả m.á.u ói vào trong ly thủy tinh, lúc đó, hắn nhìn bên trong nước nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ, càng không sợ hãi, miệng đầy mùi m.á.u tươi giúp cho mỗi giây thần kinh của hắn cũng rõ ràng hơn.
Mọi người chỉ thấy thành công của hắn, nói sâu nữa hơn là một kỳ tích, nhưng cũng bỏ quên những gian nan sau lưng hắn.
Phó Nhiễm đối với hắn không gần gũi như cũ, không ham mê, thái độ rõ ràng của cô đối với tình cảm này khiến hắn phải xử lý theo biện pháp dây dưa, nhưng tại sao Phó Nhiễm có thể không đếm xỉa đến?
Nhớ chuyện hai năm trước, Minh Thành Hữu lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Phó Nhiễm. Hắn đã có thể đẩy cô ra khỏi tim mình, nhưng thái độ dứt khoát rời đi của cô càng thúc đẩy vẻ lạnh lùng hôm nay của hắn.
Phó Nhiễm đang chìm trong giấc ngủ, bất giác lại cau mày. Hai bên chân mày nhíu lại thành mũi nhọn.
Minh Thành Hữu không có ý muốn vuốt ra, hắn lạnh lùng nhìn, một lúc sau đứng lên
Đi qua cửa sổ sát đất, trong gương là gương mặt tuấn tú hờ hững, ngũ quan lạnh lùng giống như băng.
Phó Nhiễm bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, cô mở mắt ra, nhịp tim bởi vì đột nhiên bị quấy rầy mà đập mạnh, cô vén chăn đứng dậy, lại không thấy bóng dáng Minh Thành Hữu.
"Ai vậy?"
Phó Nhiễm lên tiếng.
"Rầm rầm rầm ——"
Trên ban công có bóng người nhanh chóng đi tới, Phó Nhiễm chăm chú nhìn kỹ, Minh Thành Hữu đổi áo ngủ, trong tay vẫn còn nửa đoạn t.h.u.ố.c lá dập tắt sau đi thẳng tới cửa, Phó Nhiễm đi theo phía sau hắn, Minh Thành Hữu mở cửa phòng.
"Trần Hi!"
Đối phương mở miệng trước, đợi nhìn thấy rõ ràng có người tới sau đó kêu lên.