Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 220



Phó Nhiễm nhìn chăm chú về phía con số đi lên từng tầng một, sau khi trùng hợp trải qua mấy chuyện không tốt, cô không thể không tin là Minh Thành Hữu mà mở miệng thì tốt không linh xấu thì lại linh.

 

Phó Nhiễm đi tới tầng ba, thấy Minh Thành Hữu vẫn còn đi theo phía sau.

 

"Phòng của nhân viên MR không ở cùng tầng chúng tôi, huống chi anh ở là phòng cho tổng thống, ở tầng cao nhất."

 

Phó Nhiễm có ý nhắc nhở.

 

Minh Thành Hữu không đáp lại, đưa Phó Nhiễm đến trước cửa phòng.

 

Cô ấn vang chuông cửa, nửa ngày không thấy có người ra mở cửa. Phó Nhiễm nghi ngờ, ấn

 

Lặp đi lặp lại mấy lần, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho một cô giáo trong nhóm.

 

"Này, Lâm Lâm, mấy người ở đâu vậy?"

 

"Tiểu Nhiễm, chúng tôi chuyển địa điểm đi chơi lâu rồi, nghe nói trong một câu lạc bộ đồng tính hàng đầu, tất cả đều là mỹ nam, chúng tôi đi cùng mấy người của MR, cô đừng lo lắng."

 

"Cái gì?"

 

Phó Nhiễm rét run, dừng một chút nghĩ đến chuyện chính.

 

"Mấy người đặt chìa khóa ở đâu rồi hả ?"

 

"Tôi không cầm."

 

Lâm Lâm giống như ở hỏi người bạn đi cùng.

 

"Ồ, Bình đang cầm trong tay, nếu không cô cũng tới đây đi?"

 

"Mọi người ở đâu?"

 

Lâm Lâm nói địa chỉ.

 

"Rất xa, hơn nữa cũng khó tìm."

 

Phó Nhiễm ở cùng một phòng cùng cô giáo tên Bình.

 

Minh Thành Hữu thấy cô nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

 

"Thế nào?"

 

"Không mang chìa khóa bên người."

 

Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, mãi mới lấy ví da từ trong túi xách ra, vẻ mặt thất vọng sau khi lục lọi

 

"Lúc nào thì họ trở lại?"

 

Phó Nhiễm cúi đầu.

 

"Nói còn muốn chơi thêm chút nữa."

 

Một đám sắc nữ, lại có thể đi quán bar đồng tính ngắm nhìn mỹ nam.

 

Minh Thành Hữu dựa vào vách tường.

 

"Phòng anh rất lớn, nếu không thì em ở lại một đêm?"

 

Phó Nhiễm cầm túi đi về phía trước, Minh Thành Hữu cùng cô đi đến trước quầy lễ tân, nhìn cô nếm mùi thất bại.

 

"Có thể giúp tôi mở cửa phòng ra không? Bạn đồng nghiệp của tôi có chuyện đi ra ngoài."

 

"Xin chào, cô có thể đưa thẻ căn cước cho tôi xem không?"

 

Vẻ mặt Phó Nhiễm lộ vẻ khó xử.

 

"Thật xin lỗi, thẻ căn cước của tôi để trong va li trong phòng rồi."

 

Nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp.

 

"Thật ngại quá, khách sạn có quy định này."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phó Nhiễm vịn vào quầy.

 

"Vậy tôi có thể đặt phòng mới không?"

 

"Đặt phòng mới cũng cần đưa ra thẻ căn cước."

 

Phó Nhiễm giống như quả bóng bay xì hơi, cô xoay người thấy Minh Thành Hữu, ánh mắt ảm đạm thêm

 

"Có thể mượn thân phận của anh ấy để đặt phòng không?"

 

Ít nhất có gian phòng, không cần chờ đến sau nửa đêm.

 

"Không mượn được."

 

". . . . . ."

 

Phó Nhiễm cũng không còn kiên trì nữa, định ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh đợi các cô.

 

Minh Thành Hữu móc ra thẻ căn cước đặt lên quầy, một tay kéo Phó Nhiễm lại bên người, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu lấy thẻ căn cước cùng thẻ mở cửa phòng, cũng không đưa cho cô, chỉ lôi cô đi.

 

Quẹt thẻ mở cửa ra, mỏi mệt đồng thời kéo tới.

 

"Không mời anh vào ngồi một lúc sao?"

 

Minh Thành Hữu nói xong đã đẩy cửa phòng ra chen qua Phó Nhiễm đi vào trước.

 

Bên trong phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, cái gì cũng có, Minh Thành Hữu đứng ở trước tủ rượu, ngón tay lướt qua một hàng rượu ngon trưng bày ở trong quầy.

 

"Có muốn uống chút rượu không?"

 

"Không cần, tôi mệt."

 

Phó Nhiễm đặt túi xách lên tủ đầu giường, ý tứ trong lời nói đã rất rõ ràng.

 

Minh Thành Hữu lại làm ngơ, tự chọn bình rượu đỏ.

 

"Em đi ngủ đi."

 

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, suy nghĩ là không nên coi thường, cô mở ti vi ra để nâng cao tinh thần, Minh Thành Hữu bưng ly rượu ngồi vào ghế sa lon, vẻ mặt nhàn nhã, giống như đây là phòng của hắn.

 

Một hồi lâu sau, vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì.

 

Phó Nhiễm gửi tin nhắn cho Lâm Lâm hỏi lúc nào thì mấy cô trở lại, mãi mà không thấy có hồi âm.

 

Minh Thành Hữu nghiêng người đứng dậy đặt ly rượu trong tay xuống, bước chân vững vàng đi tới giường, Phó Nhiễm thấy hắn đúng là đi thẳng tới chỗ mình, vô thức khép chân lại.

 

Minh Thành Hữu nhân tiện lăn một vòng trên giường đến bên cạnh cô, cầm điều khiển ti vi lên điều chỉnh kênh.

 

Phó Nhiễm vụt ngồi dậy.

 

"Thời gian không còn sớm, anh cũng nên trở về phòng của anh đi."

 

Minh Thành Hữu gối một tay sau đầu, tay kia vỗ vỗ túi quần.

 

"Thẻ phòng của anh cũng không mang trên người, giao cho Hàn Tuyển rồi."

 

"Anh có thẻ căn cước, có thể mở một phòng."

 

"Thẻ căn cước chỉ có thể mở một phòng, công ty có chuyên gia phụ trách đặt phòng, hiện tại anh cũng không có nơi có thể đi."

 

Minh Thành Hữu trả lời với một lý do thuyết phục nhất.

 

"Anh có thể tìm Hàn Tuyển."

 

"Ban nãy hỏi rồi, hắn về nhà."

 

Phó Nhiễm nhìn chiếc giường trong phòng lớn như vậy, cùng người đàn ông đang dang tay dang chân ra ngủ rất thoải mái, ban ngày vui chơi thỏa thích, giờ này toàn thân mệt đến nỗi mỏi nhừ chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng tắm, hệ thống sưởi trong phòng lại rất ấm, đương nhiên là thoải mái hơn đại sảnh của khách sạn

 

Cô đi về phía ghế sa lon, thật sự không có can đảm nói muốn đi ra ngoài chờ mọi người, người dựa vào thành ghế, ngay cả hơi sức đứng lên cũng không có.

 

Phó Nhiễm tựa vào chỗ để tay trên ghế sa lon, mí mắt nặng nề hạ thấp xuống, cô muốn ngủ một lát, mơ mơ hồ hồ nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

 

Minh Thành Hữu chỉ buộc chiếc khăn tắm màu trắng bên hông, nửa người trên cao lớn có sức sống, cơ bụng sáu múi hiện rõ trước bụng, bụng thắt chặt, xuống chút nữa càng làm cho người khác suy nghĩ xa xôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com