Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 238



Chuyện Lý Sâm đi tìm mình, Vưu Dữu vẫn giấu vì sợ cha mẹ lo lắng.

 

Sau khi trở lại trường học cả ngày cô không yên lòng, nghĩ đến chuyện Lý Sâm chất vấn và Lý Tắc Cần khiến cô nhục nhã, thật vất vả mới học xong một tiết, đi sau đám người lần lượt ra khỏi phòng học đi xuống cầu thang.

 

Vưu Dữu không đi đâu, mỗi ngày đều đúng giờ về nhà. Đi học ở trường cha mẹ cô không thể yên tâm, cô ôm cặp sách tới cổng trường, định qua đường đón xe.

 

Vừa ngẩng đầu xa xa thấy chiếc BMW dừng ở cổng lớn, không chút kiêng kỵ, dù là chỗ không cho đậu xe nhưng vẫn kiên quyết chiếm chỗ ở cổng không rời đi.

 

Vưu Dữu nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay xe của Lý Sâm.

 

Cô vội rụt người lại, núp ở sau cây

 

Vưu Dữu không nghĩ tới Lý Sâm sẽ tìm được trường học, nhân viên bảo vệ ra ngoài, lớn tiếng quát không cho phép đậu xe ở nơi này.

 

Người đàn ông ngồi trong ghế lái rất trẻ tuổi, cách ăn mặc khỏe khoắn nhưng đều là hàng hiệu. Đối với trường học chỉ toàn sinh viên nghèo mà nói thì tất nhiên là đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Không biết Lý Sâm nói gì với người bảo vệ, mới đầu thấy anh ta lớn tiếng quát tháo bây giờ lại khúm núm vâng vâng dạ dạ.

 

Ánh mắt Lý Sâm nhìn vào sân trường, Vưu Dữu sợ tới mức vội rụt người lại.

 

Hắn kéo một nữ sinh viên đi qua hỏi.

 

“ Thấy Vưu Dữu rồi sao?”

 

Không có lấy một chút khách sáo, cứ như là chèn ép sai khiến vậy.

 

Đầu óc nữ sinh viên kia sớm đã bị mê hoặc choáng váng.

 

“ Không có ! Anh tìm cô ấy có chuyện gì sao? Em biết rõ cô ấy ở đâu, để em dẫn anh đi tìm, anh là người nhà cô ấy hay sao?”

 

Lý Sâm liếc nhìn, ngày trước hắn và Vưu Dữu bị Internet đăng tin, chẳng lẽ ở trường học này lại hẻo lánh bị ngăn cách không biết rõ thông tin?

 

Cả người Vưu Dữu vội núp vào trong chỗ rẽ, lúc này mới tránh được tầm mắt Lý Sâm, nếu cửa phía Nam không đi được chỉ có thể ra ngoài từ cửa phía Tây.

 

Vưu Dữu vội đi tới cửa phía Tây, mới nghĩ tới nhưng không trốn được. Nhìn đến xe Lý Sân đậu trước phòng bảo vệ, tay hắn chống ở cửa sổ xe, bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Vưu Dữu trốn tới trốn lui.

 

Cô đứng ở sau cửa không dám bước đi, Lý Sâm ngoắc cô lại, ý bảo cô tới đây.

 

B dáng người thanh niên đã trở thành người đàn ông trẻ tuổi, tính tình dù vẫn còn kích động nhưng nội tâm vẫn có không ít trầm ổn. Mái tóc Lý Sâm màu nâu nhạt với chiếc bông tai bạch kim đeo bên tai trái, vóc người hắn cao lớn cùng với diện mạo xuất sắc, đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.

 

Phần lớn nữ sinh ra ngoài không nhịn được dừng chân, dù sao có một cực phẩm đứng ở sân trường. Mặc dù trường cũng có không ít hotboy nhưng sao có thể so sánh với cực phẩm này được.

 

Vưu Dữu gấp đến độ luống cuống tại chỗ, một chiếc xe buýt đã chạy qua, cha mẹ đợi không thấy cô về đúng giờ nhất định sẽ rất lo lắng.

 

Cô ôm cặp sách xoay người, thấy Lý Sâm đã đi tới phía cô.

 

Người bảo vệ lại không ngăn cản, Vưu Dữu hốt hoảng lui về phía sau, lấy di động ra gọi cho Phó Nhiễm.

 

“ Chị mau tới đây, em bị ngăn ở trường học không về được”.

 

Phó Nhiễm không nói thêm lời nào vứt bỏ công việc trong tay, cầm chìa khóa xe rời đi.

 

Vưu Dữu bỗng bước chạy như điên, sách trong tay rơi xuống cũng không kịp nhặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Phó Nhiễm lái xe tới trường, thấy xe của Lý Sâm đậu trước cổng trường. Cô dừng xe lại, đóng sầm cửa xe chạy vào trong.

 

Nhân viên bảo vệ ngăn cô lại.

 

“ Cô là giáo viên ở đây sao? Giấy chứng nhận đâu?’’

 

“ Tôi quên mang rồi !”

 

Phó Nhiễm nhấc chân muốn rời đi.

 

“ Tôi có chuyện rất quan trọng phải

 

“ Thật xin lỗi ! Không có giấy chứng nhận thì không thể vào”.

 

Phó Nhiễm ghét nhất là quy định kiểu này, nếu công bằng còn chấp nhận được, lại cố tình chỉ như tượng trưng, con người thật khác thường. Cô đưa tay chỉ về xe của Lý Sâm.

 

“ Chẳng lẽ hắn cũng là giáo viên ở đây?’’

 

“ Hắn có xuất trình giấy chứng nhận.’’

 

“ Em họ tôi học ở đây, nó gọi tôi tới đây. Thật sự nó có việc gấp, có thể sắp xếp cho tôi vào không ?”

 

Nhìn thấy nhiều sinh viên ra về, bảo vệ dứt khoát không để ý tới cô nữa. Nhấn nút đóng cửa lại.

 

“ Nếu tất cả mọi người ai cũng đòi hỏi phá lệ như cô, không phải trường học náo loạn sao?”

 

Phó Nhiễm cũng không có thời gian đôi co với hắn, cô gọi lại cho Vưu Dữu, di động đổ chuông nhưng không nghe máy.

 

Nghĩ vừa nãy giọng điệu Vưu Dữu hoảng hốt gọi tới, Phó Nhiễm đứng ở cổng trường lo lắng.

 

Vưu Dữu chạy vào phòng học, Lý Sâm không cần chạy theo, hai chân hắn thon dài, tốc độ đi cũng nhờ rèn luyện vận động dưỡng thành. Hắn đi theo không nhanh không chậm, thỉnh thoảng Vưu Dữu quay đầu nhìn lại chỉ sợ chạy chậm sẽ bị cuốn vào lốc xoáy khôn cùng.

 

Cô đi tới bậc thang phòng học, bên trong rèm cửa sổ che lại tối đen như mực, đi vào giống như ngã xuống hố đen. Vưu Dữu không để ý nhiều, xoay người dừng sức đóng chặt cửa, cùng lúc với Lý Sâm ở bên ngoài đưa tay đẩy cửa, bàn tay Vưu Dữu liền run rẩy, nhanh hơn Lý Sâm một bước khóa trái cửa lại.

 

Một chút nữa thì có thể hình như nguy hiểm treo lơ lửng, chỉ chậm hai ,ba giây cửa sẽ bị đẩy ra mất.

 

Lý Sâm nhỏ giọng mắng, đ.ấ.m vào cửa.

 

“ Vưu Dữu mở cửa !”

 

“ Lý Sâm, anh đừng tới tìm tôi có được không? Tôi thật sự không muốn gặp anh”.

 

Vưu Dữu tựa lưng vào cánh cửa ngồi xuống, bàn tay đặt trên ngực, hơi thở gấp gáp.

 

“ Mở ra đi, anh muốn nói vài câu trước mặt em, nói xong sau này không tìm em nữa”.

 

“ Tôi……..”

 

Vưu Dữu kích động đến nỗi ho khụ khụ.

 

“ Tôi không tin anh.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com