Phó Nhiễm lo lắng đến mức trên mặt chảy đầy mồ hôi, ngón tay bấm qua từng tên ở danh bạ. Cô không tìm ai có thể giúp mình được, tên Minh Thành Hữu đột nhiên xuất hiện ở đầu ngón tay, lúc này Phó Nhiễm mới chợt hiểu ra, bấm gọi không chút nghĩ ngợi.
Lúc này trong tòa nhà 33 tầng của tập đoàn MR, Minh Thành Hữu vừa kết thúc cuộc hội nghị nói qua điện thoại. Hai chân hắn gác lên trên bàn, thân thể thoải mái cuộn mình trên ghế salon, tay phải chống trên mặt, cặp mắt có vẻ mệt mỏi.
Thư ký Nghê đẩy cửa vào nhìn thấy bộ dáng này của hắn, dù sao văn kiện trong tay cũng không gấp liền lặng lẽ đóng cửa ra ngoài.
Trong nháy mắt cửa nặng nề đóng lại, di động trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Minh Thành Hữu vất vả mở mắt ra, nghe tiếng chuông không kiên nhẫn nhăn mày. Hắn cầm di động lên nhìn, l
Ngón tay Minh Thành Hữu đặt nhẹ trên lông mi, đến khi mệt mỏi tan đi.
Chuông di động vang lên hồi lâu, lúc này hắn mới nghe máy.
“ Alo ?”
"Minh Thành Hữu. . . . . ."
"Có chuyện gì sao? Anh đang họp, bị gián đoạn em phải chịu trách nhiệm.
“ Sẽ chịu trách nhiệm”.
Lại là chịu trách nhiệm.
Phó Nhiễm dưới tình thế cấp bách cất giọng.
“ Tôi vừa nhận được điện thoại của Vưu Dữu nói Lý Sâm tới trường học tìm nó, bảo vệ không cho tôi vào. Anh mau gọi cho Lý Sâm nói hắn không được làm loạn, tôi nghĩ bây giờ chỉ có anh mới liên lạc được với hắn”.
Minh Thành Hữu day day huyệt thái dương, dựa vào ghế salon nhổm gười dậy, giọng điệu vẫn thong thả ung dung.
“ Gấp gì chứ, ở nơi đông người, Sâm tử sẽ không làm bậy đâu, lần trước ở khách sạn cũng không có làm gì”.
"Hắn có thể tìm đến trường học rồi còn nghĩ rằng cuộc sống của Vưu Dữu không đủ náo loạn sao?”
Phó Nhiễm nóng nảy đến mức dậm chân.
"Hai người bọn họ bây giờ ở trong trường, khong chừng đã xảy ra chuyện”.
"Vậy anh tới đó?”
"Anh gọi di động bảo Lý Sâm ra ngoài là được”.
Phó Nhiễm lo lắng ngoảnh mặt về hướng sân trường nhìn quanh.
"Có điều kiện gì không?”
" Điều kiện gì?”
"Anh giúp em phải có điều kiện”.
Phó Nhiễm nổi đóa.
"Anh không phải là giúp tôi…”
"Oh "
Minh Thành Hữu coi thường.
“ Vậy chuyện người khác anh mặc kệ”.
"Minh Thành Hữu! Sẽ xảy ra chuyện đấy !”
Hiện tại Phó Nhiễm không thể nói cho hắn hiểu.
“ Anh cá là sẽ không xảy ra chuyện gì. Phó Nhiễm, em đừng làm quá lên như vậy”.
Minh Thành Hữu dừng lại một chút rồi nói.
“ Anh mở hội nghị ở tầng cao nhất, vừa rồi em làm lãng phí năm phút thời gian. Món nợ này coi như tính cho em?”
“ Được”.
Phó Nhiễm vội vàng không ngừng gật đầu.
Tính cho tôi là được !”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“ Được rồi !”
Hắn còn có chút nghiêm túc, cũng chấp nhận.
“ Anh lập tức tới ngay”.
Minh Thành Hữu cúp điện thoại, ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ mấy cái ở di động, lúc này mới bấm gọi cho Lý Sâm, trong lúc chờ đợi, tay hắn vuốt vuốt mái tóc đen nhánh, hai chân mày nhíu lại, sắc mặt u tối.
Đầu bên kia do dự sau đó cũng nhận máy.
"Này, Sâm tử. . . . . ."
Minh Thành Hữu không mất nhiều thời gian để tới trước cổng trường học. Phó Nhiễm vẫn đứng bất động trước cửa phòng bảo vệ, hắn tới đứng ngay trước mặt cô.
Bảo vệ vẫn không cho vào như thường lệ.
“Tôi đã gọi cho hiệu trưởng của các anh”.
Minh Thành Hữu chỉ chỉ chiếc xe của hắn đậu ở kia, cụ thể thế nào Phó Nhiễm không nghe rõ.
Chỉ thấy rất hiệu quả, cổng trường đóng chặt từ từ mở ra trước mặt cô.
Cửa được mở rộng ra, cô không thể đợi thêm liền chen vào. Minh Thành Hữu đi theo bên cạnh cô, Phó Nhiễm nói có chút do dự.
“ Anh rốt cuộc nói gì với hắn? Tại sao lại cho vào?”
“ Anh nói nếu không cho anh vào có tin là anh chạy xe thẳng vào đây? Đến lúc đó anh bồi thường cho hắn”
". . . . . ."
Lời này Phó Nhiễm thật không tin.
“ Phó gia ở thị trấn Nghênh An cũng không phải gia đình nghèo, quan hệ có trong tay em còn không dùng? Trực tiếp gọi cho cha một cuộc điện thoại thử xem hắn có mở cửa hay không?”.
Phó Nhiễm nghĩ thầm, anh lại coi người khác cũng giống như anh?
Nhưng ngoài miệng lại không thể không thành thật nói.
“ Tôi chưa làm như vậy bao giờ, cho nên không nghĩ tới”.
". . . . . ."
Bọn họ đi vào khu dạy học, xa xa thấy dáng người quen thuộc, Phó Nhiễm đến đón thật nhanh.
“ Vưu Dữu”.
"Chị “.
"Không sao chứ?"
Vưu Dữu ôm trong tay quyển sách đã nhặt lên. Hai mắt ửng hồng, lắc lắc đầu.
“ Không có gì cả”.
"Lý Sâm đâu ?"
Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Đi rồi “.
Vưu Dữu thấy Minh Thành Hữu đi bên cạnh Phó Nhiễm,
“ Anh rể “.
Đi tới phía trước cũng không thấy bóng dáng Lý Sâm, có lẽ là đi đường khác.
Phó Nhiễm nhận lấy sách trong tay Vưu Dữu đi về hướng cổng trường, quả nhiên không thấy xe của Lý Sâm nữa.
Vưu Dữu ngẩng đầu nhìn nét mặt Phó Nhiễm.
“ Chị…”
“ Sao vậy? Không cần sợ !”
Lòng Phó Nhiễm đầy lo lắng, Lý Sâm tìm tới trường học cũng không phải chuyện tốt.
“ Đừng nói cho trong nhà biết được không? Đến lúc đó nhất định cha mẹ sẽ không cho em đi học nữa. Em không muốn ngày ngày buồn bực ở nhà như ở tù”.