Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 588



Lúc Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi ra khỏi khách sạn nhìn thấy Vưu Chiêu Phúc đứng ở ngoài gió lạnh, dậm chân mắng từng người trong đó. Thím túm lấy ống tay áo của chú, sắc mặt không tỏ vẻ khác thường, Vưu Dữu cũng đi ra từ bên trong khách sạn.

 

Thẩm Tố Phân ở bên cạnh khuyên nhủ, lôi kéo ông đi về nhà, Vưu Dữu cũng kêu tài xế tới đây giúp.

 

Vưu Chiêu Phúc hùng hùng hổ hổ dứt khoát đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất.

 

Phó Nhiễm đi đến, kéo Thẩm Tố Phân qua nói nhỏ.

 

"Con nói người ta đưa dì về trước."

 

"Nhưng ông ấy còn s

 

Thẩm Tố Phân lo lắng.

 

"Để cho ông ấy ở đây đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên mất mặt."

 

Phó Nhiễm cũng không nhìn Vưu Chiêu Phúc.

 

"Tự làm tự chịu là tốt nhất."

 

"Tiểu Nhiễm, ta là sợ ông ta làm cho lễ đính hôn của Vưu Dữu náo loạn."

 

"Còn có thể làm hơn nữa sao?"

 

Phó Nhiễm quay đầu nhìn, sự tình hôm nay làm thành ra như vậy, bọn họ còn có thể trông mong Vưu Dữu có thể sống vui vẻ sao?

 

Thẩm Tố Phân nghe Phó Nhiễm khuyên, đồng ý đi về trước.

 

Minh Thành Hữu ngồi ghế phụ, Thẩm Tố Phân cùng Phó Nhiễm ngồi ở phía sau, ánh mắt bà nhìn xuống bụng Phó Nhiễm.

 

"Sắp sinh chưa?"

 

"Dạ, còn không đến một tháng."

 

"Phải đặc biệt chú ý, tháng cuối sẽ rất mệt."

 

Phó Nhiễm nói tài xế ngừng ở trước cửa, Thẩm Tố Phân định xuống xe, Phó Nhiễm cầm tay bà, lấy ra một phong bì từ trong túi xách đưa cho bà.

 

"Xem tay dì đã bị lạnh đến như vậy, về sau cũng đừng làm công việc đó nữa."

 

Thẩm Tố Phân nắm chặt, cảm giác được bên trong số lượng rất nhiều, bà đem phong bì để lại vào tay cô.

 

"Tiểu Nhiễm, ta không thể nhận."

 

"Dì cầm đi, tốt xấu cũng nuôi con hai mươi năm, thấy dì như vậy làm sao con có thể chịu được?"

 

"Tiểu Nhiễm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thẩm Tố Phân dựa vào hướng cửa kính xe.

 

"Con không trách ta, ta đã rất vui vẻ, con không nên nhắc tới chuyện lúc trước ta càng thêm hổ thẹn, hai mươi năm kia là chúng ta trộm của con, không hy vọng xa vời là con còn có thể tha thứ."

 

Phó Nhiễm còn muốn nói thêm, Thẩm Tố Phân đã mở cửa xe đi cũng không quay đầu lại.

 

Minh Thành Hữu trở lại ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, xe đi ngang qua công viên, Minh Thành Hữu bảo lái xe ngừng ở ven đường.

 

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, anh mở ô, chiếc ô lớn đủ đem Phó Nhiễm che ở bên trong.

 

"Lạnh như thế, vẫn là ngồi trong xe đi."

 

Minh Thành Hữu dặn lái xe không cần đi theo, anh ôm chặt Phó Nhiễm.

 

"Anh muốn đi dạo cùng em một chút."

 

Trên lối đi bộ thật nhiều bông tuyết đọng lại, đi bộ trên đó có thể nghe được tiếng vang, trước mắt toàn tuyết là tuyết ,Phó Nhiễm quay đầu nhìn về phía sau, mấy bước chân in lên tuyết rõ ràng, thỉnh thoảng sẽ có bông tuyết bay xuống vai, trên con phố vắng lặng có rất ít người qua lại, hơn nữa lại là thời tiết như vậy, sau một hồi, còn có thể nhìn từng dấu chân nông sâu chồng lên nhau.

 

Phó Nhiễm khoác tay Minh Thành Hữu, cách đó không xa có người bán khoai nướng.

 

Minh Thành Hữu mua hai củ, đưa hai tay cầm khoai để sưởi ấm, sau đó bóc vỏ.

 

Phó Nhiễm đưa tay lau vỏ dính chỗ khóe miệng anh bên ngoài Minh Thành Hữu mặc một áo khoác to dày, cổ áo rộng làm gương mặt anh tuấn càng thêm gầy, chiếc cằm nhọn khuất trong áo, đôi mày kiếm vẫn kiên nghị như trước, anh nâng tầm mắt nhìn động tác Phó Nhiễm làm cho anh.

 

"Mặt anh lạnh như thế, vẫn là mau trở về đi thôi."

 

Phó Nhiễm sợ thân thể anh không chịu nổi, vội vàng thúc giục.

 

Minh Thành Hữu để khoai lang vào trong tay cô, mắt bị ánh đèn làm chói mắt không mở ra được, chợt hô hấp đè nén trái tim, giống như có một đôi bàn tay to đột nhiên bóp cổ anh, anh lui ra sau hai bước, bàn tay chạm hàng rào trang trí ở công viên. Trong mắt anh có cảm giác lóe lên một màu đỏ, hình như là cây hoa cảnh, rồi lại nói không nên lời.

 

Minh Thành Hữu khom lưng, hai tay bàn tay chống đầu gối, Phó Nhiễm cảm thấy không bình thường.

 

"Thành Hữu, Thành Hữu!"

 

Anh có cảm giác một cơn chóng mặt kéo tới, một mảng tối đen kén dài vô tận, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, cố gắng nhưng không thể nào hít thở nổi, trong miệng giống như đang lẩm bẩm gì đó, rồi Minh Thành Hữu há miệng, thần sắc tràn đầy đau đớn, Phó Nhiễm không nghe được anh muốn nói gì.

 

Cô dùng sức lay bả vai Minh Thành Hữu.

 

"Thành Hữu, anh đừng làm em sợ!"

 

Phó Nhiễm không nghe được tiếng trả lời, nhanh chóng lấy điện thoại, nhưng lo để ý Minh Thành Hữu đến nỗi điện thoại cũng không dám bấm, đầu ngón tay muốn ấn phím, bàn tay Minh Thành Hữu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

"Anh không sao."

 

Lời còn chưa dứt, thân mình cao lớn lại quỵ xuống lần nữa.

 

Phó Nhiễm đưa tay đỡ, chỉ có thể đỡ được người anh, thấy anh ngã trên t


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com