Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 589



Một chiếc xe đi ngang qua, bởi vì đường trơn, tốc độ rất chậm, Minh Tranh nhìn thấy hình ảnh hai người từ kiếng chiếu hậu, lúc đầu cũng không nhận ra là ai, anh ngừng xe, mở ra cửa kính xe mới nhìn rõ là Phó Nhiễm.

 

"Thành Hữu!"

 

Giọng nói của Phó Nhiễm tràn đầy sợ hãi, hai tay run run bấm di động.

 

Minh Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, do dự một lát, vẫn là đi xuống xe.

 

Đột nhiên có một bóng đen bao trùm hai người, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy Minh Tranh, như gặp được vị cưú tinh.

 

"Ca ca, anh mau giúp tôi!"

 

Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu, thấy mắt anh đang nhắm, gần như là rơi vào trạng thái nửa hôn mê nửa tỉnh, Minh Tranh bỗng dừng bước, bước chân chậm lại làm cho tiếng sột soạt đạp trên tuyết nghe rất rõ ràng.

 

Phó Nhiễm đang mang thai, quỳ gối để cho đầu Minh Thành Hữu tựa vào vai cô.

 

"Ca ca!"

 

Anh thật muốn làm như không thấy, bước đi.

 

Bước chân chậm dần, xoay người đi rồi lại quay trở lại rất nhanh, Minh Tranh đỡ Phó Nhiễm đứng dậy trước, sau đó quỳ xuống đất, anh giữ chặt hai tay Minh Thành Hữu làm cho Minh Thành Hữu dựa vào trên lưng mình, đầu gối ra sức muốn đứng dậy.

 

Cản trở lúc đầu cũng rất nhỏ, trên lưng rất nhẹ, ngoài dự kiến của anh.

 

Minh Tranh xem xét mắt cúi ở hắn trước người hai điều cánh tay, hắn đi nhanh đem Minh Thành Hữu thụt lùi chính mình xe.

 

Phó Nhiễm vội vàng đuổi theo, trong lúc đó nhanh chóng gọi bác sĩ

 

Minh Tranh thật cẩn thận làm cho Minh Thành Hữu ngồi vào ghế sau xe.

 

"Đi bệnh viện đi!"

 

Anh nói với Phó Nhiễm.

 

Minh Thành Hữu lại lắc đầu, ý thức dần dần trở lại.

 

"Không cần, về Y Vân thủ phủ đi."

 

Phó Nhiễm nhanh chóng đóng cửa xe lại.

 

"Về nhà đi."

 

Tình trạng bây giờ của Minh Thành Hữu, đến bệnh viện hay ở nhà cũng như nhau.

 

Minh Tranh khởi động động cơ cho xe chạy về phía trước, ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người ngồi ở ghế sau, Minh Thành Hữu nhắm mắt, vẫn dựa vào bả vai Phó Nhiễm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trong lòng Minh Tranh có cảm giác nói không nên lời, nắm tay lái thật chặt, trong cổ bông tuyết tan ra lạnh lẽo nhắc nhở anh chuyện mới phát sinh vừa rồi, đã từng có suy nghĩ trong chốc lát, anh thật muốn không giúp.

 

Lúc trước anh cùng Minh Thành Hữu đấu tranh gay gắt, là bởi vì liên quan tới thân phận, anh xem anh ta là cái đinh trong mắt, anh ta lại xem anh là cái gai trong thịt, thậm chí có lúc vui vì chuyện đó, nhưng hiện nay...

 

Cổ họng Minh Tranh như nghẹn lại, rất khác thường, dường như đều vô vị đi qua, chỉ có cảm giác cõng Minh Thành Hữu trên lưng vừa nãy làm anh nhìn thấy mà đau lòng, anh không tìm ra tư nào để hình dung, chỉ có rung động.

 

Xe đi thẳng trở về Y Vân thủ phủ, tuyết còn đang rơi, làm tăng thêm vẻ đau buồn trong lòng từng người.

 

Minh Tranh mở cửa phía sau x

 

"Cậu tự đi được không?"

 

Bàn tay người đàn ông chống cửa xe, chân đã muốn bước ra ngoài, Phó Nhiễm kéo tay anh.

 

"Chờ em giúp anh."

 

Minh Thành Hữu cố tình không nghe, mũi chân đặt xuống đất sau đó cuồng cuồng muốn đứng dậy.

 

Bất đắc dĩ thân thể đã không nghe theo sự điều khiển của chính mình, người gần lao về phía trước

 

Minh Tranh nhanh chóng nắm chặt bờ vai của Minh Thành Hữu, không nói thêm lời nào cõng Minh Thành Hữu thêm một lần nữa.

 

Bác sĩ gia đình đến Y Vân thủ phủ trước khi Phó Nhiễm về, Tiêu quản gia thấy mấy người đi vào liền ra đón.

 

"Tam thiếu làm sao vậy?"

 

"Tiêu quản gia, bà tới phòng giúp tôi một số việc."

 

Phó Nhiễm đứng ở trước cửa cầu thang nói qua với bà.

 

"Chuyện này đừng nói cho mẹ biết, đỡ làm bà lại lo lắng."

 

Ánh mắt cô dừng trên nét mặt Tiêu quản gia, biết là phí công, nhưng vẫn là nên nói.

 

Minh Tranh đem Minh Thành Hữu tới giường, Phó Nhiễm cởi áo khoác cho anh, bác sĩ đem ống nghe đo nhịp tim cho anh, cánh tay đã gần như tím ngắt, Phó Nhiễm bưng tới một chậu nước ấm, dùng khăn nóng chà đi chà lại trên hai cánh tay anh, cho đến khi hai tay đều hồng hào trở lại.

 

Trán cô mồ hôi chảy ra, dừng lại thở dốc vì mệt, một tay còn lại vỗ vỗ vào thắt lưng.

 

Minh Tranh thấy thế

 

"Để anh làm cho."

 

Khăn trong tay Phó Nhiễm đã lạnh, cô ngẩng đầu nhìn Minh Tranh, gật đầu rồi mới tránh người qua một bên.

 

Phó Nhiễm nhúng khăn vào nước ấm rồi đưa cho anh, Minh Tranh cảm thấy mệt mỏi hơn cả Phó Nhiễm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com