Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 594



“Thành Hữu, đứa nhỏ này là con anh?”

 

Minh Thành Hữu tiến lên, ánh mắt cực kỳ băng lãnh và kiên quyết.

 

“Thật sự là con của tôi sao?”

 

Thẩm Ninh đứng bất động tại chỗ, không bởi vì câu nói của anh mà rối loạn.

 

“Anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm ADN.”

 

Phó Nhiễm đưa tay sờ bụng, nói: “Em qua kia chờ anh.”

 

Hiện tại cô không có dũng khí để chứng kiến cảnh này.

 

Phó Nhiễm đi tới ven đường, cách đó không xa, Minh Thành Hữu đưa tay tới cậu bé.

 

“Cô đã nói đứa bé này là con tôi, vậy giao nó cho tôi.”

 

“Không được.” Thẩm Ninh không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt. “Dập Dập là con trai tôi, không có nó tôi sẽ không thiết sống nữa.”

 

“Vậy cô muốn gì?”

 

“Em chỉ muốn đến gặp anh một lần, em muốn anh nhận thức nó, anh có làm được không?”

 

Minh Thành Hữu cười cười, Thẩm Ninh không biết anh đang nghĩ gì.

 

“Tôi biết rồi, anh muốn nhận nó phải không?”

 

Phó Nhiễm nhìn hai người họ nói chuyện, cậu bé tựa hồ muốn tiến tới ôm lấy Minh Thành Hữu, Thẩm Ninh thì gắt gao ôm chặt, rồi xoay người đi. Minh Thành Hữu đứng tại chỗ, đợi cho đến lúc bóng dáng hai mẹ con biến mất, lúc này mới xoay người. Phó Nhiễm đi tới trước mặt anh, anh đưa tay kéo tay cô.

 

Thẩm Ninh ôm con đi ra ngoài, ánh mắt cậu bé nhìn về phía xa xa, nhướng người lên: “Mẹ, vừa nãy con nói như thế có được không?”

 

“Bảo bối, con ngoan lắm.” Thẩm Ninh khẽ hôn lên mặt con.

 

Vòng qua rừng trúc, có một chiếc xe sang trọng đi tới, Lý Vận Linh đưa mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, trong mắt bỗng dưng xuất hiện một bóng người quen thuộc, nhìn lại cậu bé kia, bà vội vàng kêu chú Vương dừng xe lại.

 

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Thẩm Ninh nhìn thấy một vị phu nhân ngội bên trong, cô dừng bước. “Bác gái.”

 

“Cô là?” Lý Vận Linh nhất thời không nhớ ra.

 

Thẩm Ninh giấu giếm ánh mắt châm chọc, nói: “Thẩm Ninh.”

 

Lý Vận Linh suy nghĩ một chút, mở miệng nói.

 

“Lúc trước chúng ta đã gặp nhau vì chuyện của Thành Hữu.”

 

“>Mẹ dẫn con tới gặp ba.” Dập Dập chen miệng nói.

 

“Ba?” Lý Vận Linh ngẩn ra. “Đứa bé này là con ai?”

 

Thẩm Ninh dứt khoát đặt con lên đât, để cho Lý Vận Linh nhìn cho kỹ.

 

“Bác xem, nó lớn lên giống ai nào? Có giống Thành Hữu lúc bé không?”

 

Lý Vận Linh đẩy cửa xe bước xuống, nhìn tới khuôn mặt của bé, da trắng mềm mại, đôi mắt đen láy, Thẩm Ninh mà không nói thì thật sự bà không nhìn ra, vừa mới nhắc tới, trong lòng bà căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Cô đã thấy Thành Hữu rồi sao?”

 

Thẩm Ninh gật đầu, hướng sang cậu bé lên tiếng: “Dập Dập, tạm biệt bà nội đi.”

 

“Bà nội, hẹn gặp lại.”

 

“Đợi đã nào…” Lý Vận Linh kêu to. “Cô nói đây là con của Thành Hữu sao?”

 

“Tôi cũng hy vong đây không phải sự thật.”

 

Thẩm Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu bé.

 

“Tôi vốn có một gia đình hạnh phúc, thời điểm Dập Dập vừa sinh ra toi đã đi giám định ADN, tôi sợ có một ngày Thành Hữu không nhận ra nó, cho nên mới dẫn nó đến đây, hiện tại chồng tôi biết Dập Dập không phải con ruột của anh ấy, bà cảm thấy tôi có gì phải lừa gạt bà sao?”

 

Lý Vận Linh ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé trước mặt: “Cháu tên Dập Dập?”

 

“Bà nội!” Cậu bé ngọt ngào kêu.

 

Bã khẽ rung động: “Cho tôi một phương thức liên lạc.”

 

Thẩm Ninh rủ mắt xuống. “Vô dụng, Thành Hữu sẽ không nhận thức nó.”

 

“Chỉ cần đứa bé này là thật, Minh gia chúng ta nhất định sẽ nhận nó.”

 

Lý Vẫn Linh quét ánh mắt tàn khốc tới Thẩm Ninh.

 

“Nhưng nếu tôi bị cô lừa gạt, cũng đừng trách tôi không khách khí với cô.”

 

Thẩm Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y con, sắc mặt bình tĩnh: “Dập Dập là con của tôi, tôi hi vọng các người cho nó một thân phận. Nhưng tôi nhất quyết không giao quyền nuỗi dưỡng con cho các người!”

 

Lý Vận Linh khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng: “Chuyện này tôi sẽ thương lượng vơi Thành Hữu.”

 

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm trở lại Y Vân thủ phủ, cô không dám hỏi anh, mà anh cũng không nói gì.

 

Phó Nhiễm cầm ly nước ngồi trên ban công, sau khi Thành Hữu đi vào thư phòng, một hồi lâu mà vẫn chưa thấy ra. Anh mở máy tính, bên trong có một thư mục, văn bản đã bị mã hóa, tối hôm qua anh có viết tài liệu nhưng lại quên mất, mặc dù có người vào xem nhưng đã thủ tiêu dấu vết, nhưng thông qua Software, anh vẫn phát hiện được.

 

Anh đập tay lên mặt bàn.

 

Thẩm Ninh hôm nay ôm con xuất hiện trước mặt anh cùng với những lời kia, thật là trùng hợp, mà cái tài khoản này chỉ có anh và Thẩm Ninh biết mật mã, trước không dùng tới, gần đây nhớ lại trong đó chứa một vài thông tin, nhưng anh vẫn chưa đổi lại mật khẩu. Minh Thành Hữu ngả người lên ghế, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình, ngón tay gõ gõ mặt bàn, trên màn hình hiện lên cửa sổ hỏi người dùng có muốn đổi mật mã hay không?

 

Minh Thành Hữu suy nghĩ một chút, chọn hay không chọn?

 

Anh cau mày, suy nghĩ, đánh ra một hàng chữ. Vẫn như cũ, không thay đổi mật mã, sau đó tắt cửa sổ.

 

Tiêu quản gia báo là Lý Vận Linh đến, gọi bọn họ xuống. Phó Nhiễm đẩy cửa thư phòng ra, thấy anh đóng máy tính lại, trong mắt cô hơi gợn sóng.

 

“Mẹ kêu chúng ta xuống nói chuyện.”

 

Lý Vận Linh ngồi trên ghế sa lon như người mất hồn, cho đến khi hai người ngồi xuống đối diện, bà mới ngẩng đầu lên.

 

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

 

“Vừa rồi mẹ mới gặp Thẩm Ninh ở bên ngoài.”

 

Phó Nhiễm cầm gối đặt trên đùi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com