Thẩm Ninh đi tới, trong tay dắt một cậu nhóc, cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn cô: “Mẹ, có phải ba không cần chúng ta?”
Thẩm Ninh ngồi xổm xuống, đưa tay ôm lấy cậu nhóc: “ Ngoan nào, ba thật sự cao hứng”.
Minh Thành Hữu đang đứng bên cạnh rừng trúc, thân thể cao to, gió thổi xào xạc vào người, làm anh thấy lạnh nổi gai ốc.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con sắp bốn tuổi rồi.”
“Chuyện mang thai tôi vẫn chưa nói với anh.” Thẩm Ninh xoa đầu con.
“Sau khi kết hôn lại đi theo anh ấy tới nơi khác, mới vừa về lại Nghênh An hai ngày nay.”
Minh Thành Hữu giương mắt lên, nhìn Thẩm Ninh: “ Ban đầu không phải đã an bài cho cô một cuộc sống rất tốt sao? Tại sao lại muốn rời khỏi Nghênh An?”
Thẩm Ninh cười châm chọc: “Anh cho rằng với quan hệ của anh và tôi, tôi ở lại Nghênh An còn có thể gả ra ngoài được sao? Tôi cũng muốn có một gia đình bình thường, nhưng sau khi đi theo a
Thẩm Ninh lắc đầu một cái, đứng dậy, ôm con vào trong ngực.
“ Thật may là tôi còn có Dập Dập.”
“Cô đã có gia đình mới, cần gì phải trở lại, chuyện này nên trở thành một bí mật là tốt nhất.”
“Thành Hữu.”
Trong mắt Thẩm Ninh che giấu một chút tính cảm phức tạp: “ Quả nhiên, anh vẫn như trước, không thay đổi chút nào, dù tôi có mang theo con của chúng ta tới trước mặt anh, anh vẫn có thể trấn định như thế, đến tột cùng là tôi ở trong lòng anh, có từng tồn tại hay không?”
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn Dập Dập trong lòng Thẩm Ninh, Thẩm Ninh đặt cậu bé xuống đất, Minh Thành Hữu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt bé, gương mặt này, thật không giống trong mơ anh đã thấy, anh đưa tay sờ đầu bé.
Bé có chút sợ hãi, lui về sau mấy bước.
Thẩm Ninh đưa tay, đõ lấy lưng con: “Nói cho ba biết, con có ngoan hay không?”
“Dập Dập rất ngoan.”
Bé nghiêm túc nhìn mặt Minh Thành Hữu.
“ Nhưng trong nhà trẻ, mấy bạn lớn hơn bắt nạt con, nói ba c.h.ế.t rồi, nói con là trẻ mồ côi.”
Ngực anh cứng lại, hô hấp không thông, hình ảnh này sao giống như anh đã tưởng tượng thế, đôi mắt Thẩm Ninh đẫm lệ, ánh nhìn m.ô.n.g lung, đưa tay chạm vào gò má của anh: “ Anh làm sao thế, sao lại gầy như thế này?”
Minh Thành Hữu gạt tay cô
Anh đưa tay kéo Dập Dập tới trước mặt: “Con không phải trẻ mồ côi.”
Thẩm Ninh đẩy đẩy con, Dập Dập đưa tay ôm cổ anh: “Bây giờ con tìm đến ba, con có thể nói với các bạn là con đã có ba rồi!”
Phó Nhiễm cầm điện thoại đi tới cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu, cô đi bộ tới rừng trúc bên cạnh, đột nhiên chứng kiến được cảnh này, Minh Thành Hữu đang ôm một cậu bé và đưa lưng về phía cô. Thẩm Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến bụng của Phó Nhiễm, cô từ từ đứng lên.
“ Thành Hữu, hai người đã có con.”
Minh Thành Hữu nghiêng đầu, nhìn Phó Nhiễm đang đứng cách đó không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dập Dập lo sợ, ôm chặt cổ anh, ánh mắt Thẩm Ninh và Phó Nhiễm giao nhau.
“Đây có thể là em trai hoặc em gái của Dập Dập? Sớm biết anh sắp có con của mình, tôi sẽ không mang Dập Dập trở về!”
Bé nghe mẹ nói, càng ra sức ôm lấy Minh Thành Hữu: “Con muốn ba!”
Phó Nhiễm bị bất ngờ, đứng bất động như tượng đá, bàn tay siết chặt điện thoại, Thẩm Ninh đưa tay níu lấy con, kéo đến bên cạnh mình: “Dập Dập ngoan, ba không thể nhận con.”
Minh Thành Hữu đứng lên, Phó Nhiễm bước tới bên cạnh anh, lời nói của Thẩm Ninh cũng vang đến bên tai cô.
Thẩm Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y con, đối mặt với Phó Nhiễm.
“Xin chào, đã lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt Phó Nhiễm không tự chủ nhìn xuống, bé thì ngẩng mặt lên, ánh mắt đen láy, nhìn một cách u m
“Cô khỏe chứ!”
“Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận đến quấy rầy cuộc sống của hai người, cô sắp sinh?”
Không khí thật hòa bình, lời nói nhẹ nhàng, Phó Nhiễm cơ hồ không còn nhận ra một Thẩm Ninh như trước nữa: “Đúng, sắp rồi.”
Thẩm Ninh gật đầu một cái, đem con đẩy ra trước mặt cô: “Dập Dập, kêu dì đi con.”
Bé nhìn cô, gọi một tiếng dì.
Phó Nhiễm không cảm giác được trong lòng có tư vị gì, đưa mắt nhìn Minh Thành Hữu, thấy anh không nói gì.
Thẩm Ninh kéo tay con, nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Mẹ, không phải mẹ đã nói ba sẽ đi cùng sao?” Cậu bé lo lắng, ôm lấy tay mẹ.
“Dập Dập muốn có ba.”
“Dập Dập ngoan.”
Nét mặt Thẩm Ninh lộ ra vẻ khó khăn, ngồi xổm xuống ôm lấy con: “Ba cũng đã có con của mình rồi, ba bây giờ không cần con nữa đâu.”
Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn, đưa tay kéo Phó Nhiễm đi, Dập Dập thấy thế giãy giụa đi xuống, chạy tới ôm chân anh.
“Ba.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé tràn đầy nước mắt, tiếng khóc của bé làm cho người ta không đành lòng đẩy ra, Minh Thành Hữu xoay người nhìn Thẩm Ninh.
“Tìm được chỗ ở chưa?’’
“Ở quảng trường Vạn Đạt vẫn còn phòng, mẹ con tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Thẩm Ninh bước đến trước mặt con. “Dập Dập ngoan nào.”
“Ba! Ba không cần con nữa sao?”
Phó Nhiễm cắn môi, cảm thấy cánh tay anh đang nắm tay cô dần buông ra, Thẩm Ninh dùng sức ôm lấy con.