“Nói không chừng, đây là lần cuối được nhìn mặt bà ấy.”
Ăn cơm trưa ngoài tiệm cơm ở bệnh viện, Phó Nhiễm cầm ly nước ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, Minh Thành Hữu đang gắp thức ăn cho cô, phát hiện ra cô không hề động đũa.
Ăn xong, hai người rời đi, Minh Thành Hữu lấy xe, cô đứng tại cửa đợi anh, cô bước lên hai bước nắm tay anh.
Không muốn rời xa nhau, hận không thể hòa làm m
Nếu như thời gian có thể được cất giữ trong ngân hàng thì thật tốt.
Trở lại Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi, chuyện của công ty anh đã hoàn toàn gạt sang một bên, Phó Nhiễm đắp mền cho anh, giữa trưa ánh mặt trời thật ấm áp, anh ngủ có vẻ không an giấc, cô ngồi bên anh đắp chăn cho anh một hồi anh mới ngủ được bình yên.
Giấc ngủ này anh ngủ tương đối dài, đến gần tối mới tỉnh.
Anh vén chăn lên, bước xuống giường đi tới ban công, trên bàn trà còn đặt cái laptop, Phó Nhiễm cau mày, anh ngồi bên cạnh cô, khẽ đưa tay vuốt trán cô.
“Sao không ngủ trưa?”
“Em không mệt”
Phó Nhiễm ngả đầu vào bả vai anh, anh hiển nhiên biết cô không ngủ được.
Anh để cô ngồi lên đùi, mặc dù cô mang thai tăng cân nhiều, nhưng anh đã có thói quen như thế này rồi.
Xuống lầu ăn cơm tối, gần như là anh không động đũa, cô liền gắp thức ăn cho anh.
“Ăn chút gì đi.”
Minh Thành Hữu lắc đầu.
“Hôm nay không muốn ăn.”
Trong lòng cô hồi hộp, chóp mũi chua xót, sau khi anh lên lầu, cô dặn dò Tiêu quản gia nấu cháo cho anh. Khi cô bước vào phong thì thấy anh đang nằm trên giường, ngồi yên không hề động đậy.
Cô
“Thành Hữu, có phải anh không thoải mái, em gọi bác sĩ đến khám cho anh?”
Anh lắc đầu, mở mắt ra, cảm thấy đèn điện sáng choang, anh nheo mắt lại.
“Phó Nhiễm, em tắt đèn đi.”
“Được.”
Phó Nhiễm vặn nhỏ đèn ngủ lại, trong lòng bất an, cô cầm c.h.ặ.t t.a.y anh.
“Thành Hữu, đừng làm em sợ.”
Ý thức anh có chút mơ hồ, cô nằm bên cạnh anh, anh kề sát thân thể cô, cô đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
“Hai người không thể như thế, mỗi người ai cũng đều muốn rời khỏi em, em phải làm thế nào đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Phó Nhiễm, trong máy tính của anh có một thư mục cá nhân, nếu như anh không còn, em phải xem nó”
Anh nói mật mã vào tai cô, cô nhịn không được, nước mắt tuôn rơi, tầm mắt anh càng ngày càng mơ hồ, sinh mạng dường như đang mất dần, cảm giác ngày càng mãnh liệt, Minh Thành Hữu biết, có thể anh sẽ không qua được đêm nay.
Trong lòng dâng lên sự sợ hãi mãnh liệt.
Phó Nhiễm xoay người, đưa tay sờ lên mặt anh.
“Anh nói muốn em chờ anh, khi con sinh ra chẳng lẽ lại không được gặp anh sao?”
Minh Thành Hữu rũ mắt xuống, đôi tay run rẩy ôm cô, hốc mắt ướt át, giọng nói run rẩy.
“Phó Nhiễm, anh đã từng hứa với em, muốn bảo vệ em nhưng vẫn không làm được.”
“Chúng ta còn có mai sau cơ mà!”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ôm hôn anh, ai cũng biết, một tiếng “còn mai sau” đau lòng cỡ nào, liệu anh có chống đỡ được qua đêm nay không?
Phó Nhiễm ôm chặt anh, khóc thảm thiết, còn anh thì ôm thật chặt cô.
Còn nhớ, có người đã từng nói, có rất nhiều loại đau khổ, nhất là c.h.ế.t trong lòng người yêu thương mình, làm cho người ấy đau đớn, tuyệt
Hôm nay Phó Nhiễm đã sâu sắc cảm nhận được, so với c.h.ế.t còn có tuyệt vọng sao?
Sinh mạng đã mất, vè sau cô còn lưu giữ đươc điều gì đây?
Minh Thành Hữu lau nước mắt cho cô.
“Đừng khóc, anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, không lâu liền ngủ say, Phó Nhiễm gối lên bả vai anh, trong phòng ngủ bốn bề như c.h.ế.t lặng, bóng cây bên ngoài in vào làm cho cảnh tượng thêm dữ tợn.
Phó Nhiễm cẩn thận đứng dậy, bước vào phòng tắm vốc nước vào mặt, dòng nước lạnh băng làm cô tỉnh táo, cô ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Cô tự nói với bản thân là không có chuyện gì, anh sẽ qua được hôm nay, cô suy nghĩ rất nhiều để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Cô đưa tay lên, lau đi giọt nước đọng, bước ra ngoài phòng tắm, nhìn thấy anh vẫn nằm nguyên một tư thế như lúc nãy.
Phó Nhiễm mở của ra, bước ra ngoài hành lang, đèn đường chiếu vào người cô tạo thành một bóng người rất dài, đưa tay lần mò theo vách tường, bước vào thư phòng rồi dừng lại.
Cô mở máy tính của anh ra, bàn tay cầm con chuột có chút run rẩy, theo như lời anh nói thì anh có một thư mục cá nhân, cô dựa vào đó mà nhập mật mã vào.
Bài hát “Đoán không ra” vang lên cực kì đau thương, màn hình máy tính hiện ra màu lam, từng hình ảnh sống động hiện lên trước mặt cô, con chuột đang nhảy nhót, Phó Nhiễm mở ra, tên album được đặt là “MM photo album”
Tất cả hình ảnh đều chụp sau khi cô mang thai, bên cạnh còn có một album tên “BB photo album”
Phó Nhiễm đưa tay che màn hình lại, khóe miệng run rẩy.
MM, có nghĩa là mẹ.
BB chính là bảo bảo, chỉ có điều, nụ cười chưa kịp hiện ra, lại trở thành bi thương, cô xem xong tất cả hình trong album, nhưng không tìm được một tấm hình nào có mặt anh.
Anh quyết tâm, muốn mang anh ra khỏi thế giới của hai mẹ con cô rồi sao?
Thanh công cụ hiện lên hình icon máy tính, cô mở ra, một tấm hình tràn đầy hoa hồng đỏ, có cảnh tuyết rơi, trong ánh mắt cô sáng rực, có thể nhận ra được đây chính là toàn cảnh Y Vân thủ phủ.