Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 605



Bên trong, vườn thiên thu vẫn rực rỡ, trên bàn đá, hai ly trà nóng bốc khói, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông giá rét.

 

Tượng Nha Bạch làm thành rào chắn phía trước, hai bóng dáng của hai người đang tựa vào nhau đón ánh nắng mặt trời, nam có vóc dáng cao lớn, nữ cao gầy. Một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên vai người đàn ông, tất cả không quay mặt ra, chỉ là bóng lưng mà thôi, đây là tấm duy nhất có bóng dáng của anh.

 

Phó Nhiễm vươn tay, sờ vào bóng dáng của anh.

 

ột dòng chữ nhỏ nương theo gió mà hiện ra.

 

Hữu Nhiễm – Cấu kết.

 

Bước ra khỏi cửa, mỹ nữ như mây.

 

Tuy là như mây, sao ta chỉ một mình.

 

Nước mắt cô trào ra, cắn chặt môi.

 

Minh Thành Hữu đã chọn cô, trong hàng ngàn hàng vạn người.

 

Bên trong có rất nhiều đoạn ngắn, bao gồm ngày nào đi khám thai, tình trạng sinh trưởng của đứa bé cũng được ghi chéo rõ ràng, trong đó còn có một album, được đặt tên là “Nếu như có nếu như.”

 

Phó Nhiễm mở ra, là áo cưới của cô.

 

Nếu như, giống như là quà.

 

Hi vọng cô mặc cái áo cưới này lên, hai người sẽ có một hôn lễ chân chính.

 

Phó Nhiễm gục mặt vào trong khủyu tay, không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể lấy tay che miệng thật chặt, tiếng nấc nghẹn ngào, cô gắng gượng thẳng hai vai, hai tay nắm chặt thành quyền từ từ buông ra.

 

Cánh cửa thư phòng hé mở, ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn vào tấm lưng của cô, anh đứng ngoài cửa, đôi tay vô lực.

 

Anh không có dũng khí bước vào, không có dũng khí đối mặt với cô.

 

Anh đóng cửa lại, bước về phòng ngủ.

 

Phó Nhiễm ngẩn người, cô tìm được một tài liệu mà anh đã chuẩn bị để đặt tên cho con.

 

Anh vẫn chưa nói gì, vẫn muốn tìm một cái tên tốt nhất.

 

Đến giờ vẫn chưa quyết định được.

 

Cô tắt máy tính, thời điểm bước ra, trong lòng trống trải, giống như cô sắp mất đi thứ gì đó rất trân quý.

 

Đẩy cửa phòng ra, thấy anh đang ngồi ở mép giường, cô vội vàng bước tới.

 

“Anh dậy lúc nào đấy, có đói không?”

 

Minh Thành Hữu đưa lưng về phía cô, lắc đầu.

 

Phó Nhiễm đứng cạnh anh, anh đưa tay ra kéo tay cô.

 

“Phó Nhiễm, chúng ta nhảy một điệu đi.”

 

Cô ngẩng đầu hỏi.

 

“Để làm gì?”

 

“Thành Hữu, mỗi lần chúng ta khiêu vũ đều xảy ra chuyện không tốt, đầu tiên là chuyện 5% của Hào Khôn, sau đó…”

 

Cô nghĩ đến một màn kia, cảm giác khó chịu dâng lên.

 

“Em không muốn nhảy.”

 

“Không có chuyện gì đâu.”

 

Minh Thành Hữu đứng dậy, kéo tay cô đến chỗ trống trước sa-lon.

 

“Chúng ta nhảy một điệu nhẹ nhàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Không có âm nhạc, âm thanh duy nhất chính là tiếng bước chân của hai người, hai người ôm nhau nâng bước, mặt cô dán vào bả vai anh, tay anh thuận tiện đặt lên eo cô, trong lòng bàn tay

 

Minh Thành Hữu không kiên trì được bao lâu, dù không phải khiêu vũ thật nhưng anh không thể chịu đựng được.

 

Phó Nhiễm đỡ anh đến bên giường, anh nằm trên giường, cô mở TV lên.

 

“Anh buồn ngủ sao?’’

 

“Để anh ngắm em nhiều một chút.”

 

Phó Nhiễm bới tóc lên, đem khay trà cùng tờ báo xếp lại ngăn nắp, cô làm rất chậm rãi. Trước đây, anh không cho cô làm những việc này, thế nhưng tối nay anh lại không ngăn cản, ánh mắt anh chuyển động theo bóng dáng của cô.

 

Trong phòng này, tràn đầy hơi thở của hai người, nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được.

 

Phó Nhiễm dọn dẹo xong, đi tới trước mặt anh.

 

“Muốn ngủ sao?”

 

“Thế nào, sao em lại muốn anh ngủ?”

 

Anh đưa tay kéo cô ngồi bên người anh, cô hơi nhếch môi lên.

 

“Em sợ anh mệt sao?” Anh nói tiếp.

 

“Phó Nhiễm, có một chuyện anh chưa nói với em.”

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Cô ngẩng đầu lên, suy nghĩ.

 

Minh Thành Hữu đè đầu cô xuống, không cho cô động đậy.

 

“Phó Nhiễm, anh yêu em.”

 

Cô đang cụp mắt xuống bỗng nhướng lên, mặc dù anh không nói, nhung cô biết, dưới tình huống không chuẩn bị gì như thế này, cô không kịp ứng phó.

 

“Em…”

 

Tựa hồ như hôm nay, cô khóc rất dễ dàng.

 

Nước mắt nóng bỏng trào ra, anh đưa tay ra nâng cổ cô, đôi môi hôn lên môi cô.

 

Anh trao tất cả cho cô, nói thật cho cô biết là anh yêu cô, giống như lời tạm biệt, chỉ là cô không biết.

 

Anh ôm cô nằm trên giường, ý thức xa rời, không còn sức nâng mắt lên nữa.

 

Phó Nhiễm cắn chặt môi, qua một hồi lâu, cô lại cho rằng anh ngủ thiếp đi.

 

Thật xin lỗi.

 

Anh há hốc mồm, lại phát hiện anh không nói được gì.

 

Như thế này anh mới biết, cảm giác sắp c.h.ế.t hóa ra là như thế này, Phó Nhiễm buộc lại đuôi tóc đang phủ lên mặt anh, anh muốn ngẩng đầu lên.

 

Kiếp sau, nếu như kiếp sau không nhận ra nhau thì sao? Phó Nhiễm, em có thể chờ anh không?

 

Tiếng hít thở dồn dập bên tai, cô vội vàng xoay người, Minh Thành Hữu đã nhắm mắt lại.

 

Trong lúc hoảng hốt, cảm thấy có người đang ra sức lay lay bả vai anh.

 

“Thành Hữu!”

 

nh muốn nói, nhưng quá mệt mỏi, mặc dù trong lòng tràn đầy tiếc nuối, anh muốn chống đỡ tới lúc con chào đời, nhưng không có cách nào, anh thật sự không đợi được.

 

Cả người giống như bị ném vào thùng nước đầy, không khí bị tước đoạt, bàn tay đang nắm chặt của anh từ từ buông ra, Phó Nhiễm đang ôm nửa người trên của anh, nhìn mắt anh đã không còn mở ra nữa.

 

Bi thương tràn về, như muốn xé rách lồng n.g.ự.c cô, cô ngẩng đầu lên, đè nén tiếng gào thét trong lòng, không phát ra được, cô đột nhiên cảm thấy bụng cô đau đớn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com