Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 607



"Thành Hữu như vậy, cô còn muốn đi đâu?"

 

Phó Nhiễm gần như không nghe được gì, bước đi cứng ngắc bước về phía trước.

 

Lý Vận Linh khó nén khỏi đau thương.

 

"Lòng người ngăn cách, biết là Thành Hữu không qua được, đã muốn chạy nhanh lo cho bản thân mình."

 

Phó Nhiễm đi đến cửa phòng bệnh của Phạm Nhàn, Phó Tụng Đình vẫn đứng cúi đầu không nhúc nhích ở bên ngoài, tiếng nói cô có chút khàn khàn.

 

"Cha."

 

Phó Tụng Đình ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu.

 

"Sao con tới nhanh như vậy?" Ông nhìn về phía sau. "Con đi một mình sao?"

 

Phó Nhiễm che miệng lại, cố gắng đè nén, nhiều lần nghẹn ngào mới mở miệng được.

 

"Bác sĩ nói, có lẽ Thành Hữu cũng không qua được."

 

Phó Tụng Đình

 

"Rốt cuộc là nó bị bệnh gì?"

 

Dạo gần đây nhìn Minh Thành Hữu ngày một gầy yếu, Phó Tụng Đình nghĩ thân thể anh không tốt, lại không ngờ tới là nghiêm trọng như vậy.

 

Phó Nhiễm ngồi xuống ghế.

 

"Bệnh tim."

 

Sau một lúc lâu Phó Tụng Đình không lên tiếng, một tiếng thở dài truyền vào tai Phó Nhiễm.

 

Bên trong phòng bệnh có bác sĩ lục đục đi ra, Phó Nhiễm nhanh chóng đứng dậy.

 

"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào ?"

 

"Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

 

Một bác sĩ trong đó đi đến trước mặt hai người.

 

"Có lẽ chỉ qua được hết đêm nay, mọi người vào nhìn mặt bà ấy lần cuối đi."

 

So với Phó Nhiễm, Phó Tụng Đình lại bình tĩnh hơn rất nhiều, đi vào phòng bệnh, máy hỗ trợ hô hấp cho Phạm Nhàn cũng chưa tháo ra, Phó Nhiễm đi qua nhào vào trên người bà khóc thảm thiết, Phó Tụng Đình ngồi ở mép giường, ông kéo tay vợ mình.

 

"Tiểu Nhiễm, đừng khóc, ngày đó khi mẹ con trở thành người thực vật, ta cũng đã tính tới chuyện này, cũng hy vọng xa vời là có kỳ tích, nhưng một ngày lại thêm một ngày qua đi, nhìn mẹ con như vậy, nếu có thể giải thoát, chúng ta cũng đừng nên giữ mẹ con lại."

 

Hai tay Phó Nhiễm giữ chặt bả vai Phạm Nhàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mẹ!"

 

Phó Tụng Đình đưa tay Phạm Nhàn lên che mặt, Phó Nhiễm nhìn thấy ôngPhạm Nhàn, trong nháy mắt sinh ly tử biệt, để lại trăm ngàn lần đau xót.

 

"Tại sao mọi người không thể đợi thêm chút nữa?"

 

Phó Nhiễm thương tâm muốn chết.

 

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn thấy con của con sao?"

 

Phó Tụng Đình không giấu được cũng nghẹn ngào theo.

 

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân chạy tới vội vàng, bác sĩ chủ nhiệm đứng ở bên ngoài định đưa tay gõ cửa, thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là lòng dạ sắt đá cũng có thể mềm đi.

 

Nhưng thời gian không bao giờ đợi người ta, ông gõ cửa phòng không chút do dự.

 

"Thiếu phu nhân ."

 

Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh Phạm Nhàn cứng đờ, cô ngẩng đầu nhìn đến chủ nhiệm.

 

"Vâng, có phải Thành Hữu..."

 

Chủ nhiệm gật đầu.

 

"Có chuyện chúng tôi muốn bàn với cô."

 

Phó Nhiễm cầm tay Phạm Nhàn, cô yêu hai người này nhất, cũng không ai qua được.

 

Phó Tụng Đình đi đến bên cạnh cô, đem hai tay cô đang nắm chặt đẩy ra cửa.

 

"Đi đi."

 

Phó Nhiễm không khác gì một cái xác không hồn, cô đi theo chủ nhiệm ra ngoài, đường hướng tới văn phòng giống như đi qua môt con sông lạnh lẽo.

 

Chủ nhiệm đẩy cửa ra trước, Phó Nhiễm nhìn thấy Lý Vận Linh ngồi ở bên trong.

 

Cô theo vào, trước mắt đều là màu trắng chói mắt.

 

Chủ nhiệm bảo cô ngồi xuống.

 

Lý Vận Linh không thèm nhìn cô lấy một cái.

 

"Ông nói Thành Hữu có thể có hi vọng, là thật không?"

 

Trái tim Phó Nhiễm giống như ngừng đập bỗng nhảy lên, ánh mắt nhìn sang đối phương.

 

Chủ nhiệm liếc qua Phó Nhiễm một cái, rồi quay trở lại.

 

"Đang tiến hành xét nghiệm các công đoạn cho việc ghép tim, nếu trái tim được ghép và các cơ quan trong cơ thể có các điểm giống nhau thì càng tốt, khi cấy ghép thì hiệu quả sẽ càng cao, tính bài xích càng nhỏ. Nhưng mà, theo khoa học kỹ thuật phát triển hiện tại, trước mắt dùng thuốc có thể ức chế được sự bài xích, như vậy sẽ khiến cho thời gian bài xích của các bộ phận trong cơ thể chậm lại, vì thế, trước mắt chỉ cần hợp nhóm máu, đều có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép trái tim."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com