"Quan trọng nhất là nhất thời không tìm thấy trái tim thích hợp, thì Thành Hữu cũng không chống đỡ nổi nữa."
Chủ nhiệm đọc tài liệu trong tay rồi lẩm nhẩm suy nghĩ, tầm mắt nhìn nét mặt Phó Nhiễm một lần nữa.
Phó Nhiễm suy nghĩ xuất thần, lòng của cô vốn đã không còn lo lắng điều gì khác, chủ nhiệm suy nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng.
"Thiếu phu nhân, trùng hợp là nhóm m.á.u của mẹ cô cùng Tam thiếu giống nhau."
Cô giống như bị sét đánh, không hình dung lúc này, Lý Vận Linh giật mình.
"Ý của ông nói, trái tim Phạm Nhàn có thể cứu Thành Hữu?"
"Sau khi giải phẫu xong, nếu nó có thể vượt qua một tháng, thì cuộc phẫu thuật mới được coi là thành công."
Phó Nhiễm há hốc miệng, Minh Vanh liếc mắt nhìn cô một cái, Lý Vận Linh muốn nói gì đó nhưng đến bên miệng vẫn nuốt trở về.
"Thiếu phu nhân, vừa nãy bác sĩ chữa trị cho mẹ cô có nói cho tôi biết, có lẽ mẹ cô không qua khỏi đêm nay, theo đề nghị của tôi, thay vì trơ mắt nhìn hai người rời đi không bằng chúng ta nên cứu được một người, tôi tin tưởng nếu mẹ cô có thể lựa chọn, bà ấy cũng sẽ nguyện ý."
Chủ nhiệm phân tích thiệt hơn cho cô rõ ràng.
"Tam thiếu đã không chịu đựng nổi nữa, bỏ qua cơ hội lần này thì hầu như không còn khả năng nữa, cô xem..."
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Lý Vận Linh cầm tay Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, tính mạng của Thành Hữu nằm tất cả trên người con, hy vọng lần trước bị cắt đứt như thế nào con đều biết, con sẽ không đồng ý sao?"
Trong nháy mắt như có một tảng đá rơi xuống người Phó Nhiễm ép cô không thở nổi.
"Tiểu Nhiễm, con lên tiếng đi!"
Dưới tình thế cấp bách, Lý Vận Linh dùng sức giữ c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm, sắc mặt cô bệch, đứng lên.
"Vận Linh."
Chủ nhiệm đưa mắt ý bảo bà.
"Để cho thiếu phu nhân suy nghĩ một chút đi."
"Còn cần phải suy nghĩ sao? Thành Hữu là chồng nó chẳng lẽ còn muốn không cứu sao?"
Lý Vận Linh rống lên, Phó Nhiễm đã đóng cửa đi thẳng ra ngoài.
,Phó Nhiễm dừng lại, ngồi ở ghế bên ngoài.
Thật sự không còn sức lực bước đi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng khóc của Lý Vận Linh xuyên qua văn phòng truyền đến, Tiêu quản gia nhanh chóng đi tới cửa, ngọn đèn trên đỉnh đầu Phó Nhiễm bị bóng người che khuất, cô chậm rãi ngẩng đầu, nét mặt đờ đẫn.
"Thiếu phu nhân?"
Phó Nhiễm đưa tay lau nước mắt trên mặt, chống người lên, lại bước đi tới hướng một hành lang khác.
Trở lại phòng bệnh của Phạm Nhàn, bên trong y tá cùng bác sĩ đã đi hết, Phó Tụng Đình đang mát xa cho vợ mình, Phó Nhiễm nhìn, cổ họng như mắc nghẹn, đứng tại chỗ thật lâu cũng không bước tới.
Phó Tụng Đình đưa tay Phạm Nhàn đặt lên mặt mình.
"Lúc trước chúng ta đến với nhau cũng không dễ dàng gì, trong nhà phản đối nhiều như vậy, nhưng chúng ta cũng đi đến hôm nay, hiện tại bà phải đi trước, ngày trước bà luôn nhắc tôi cái này cái kia, dần dần thành thói quen, về sau tôi phải làm như thế nào mới quen đây?"
Phó Nhiễm đứng ở trong phòng không lên tiếng, ngọn đèn chiếu quanh thân hình cô thành một vầng sáng, cô nắm chặt tay.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Phó Nhiễm từ từ đi đến trước mặt Phó Tụng Đình, ông ngước mặt nhìn cô, thấy đột nhiên cô quỳ xuống.
"Tiểu Nhiễm."
Phó Nhiễm không mở miệng như thế nào, lời nói muốn tới miệng, đều thành vô lực.
Phó Tụng Đình muốn kéo cô đứng dậy.
Hai tay Phó Nhiễm chống trước mặt, cúi nửa người xuống đập cái trán xuống đất thật mạnh.
"Cha."
"Làm sao vậy?"
Phó Nhiễm nhìn nước mắt của chính mình tuôn rơi đến đầu gối, cô khóc đến nỗi ngay cả lời nói cũng đều đứt quãng.
"Thành Hữu —— "
Mười ngón tay bấu trên nền, mơ hồ có thể nhìn đến từng dấu vết đấu tranh, giãy dụa.
Phó Tụng Đình đỡ bả vai cô.
"Con còn đang mang thai, đứng lên rồi nói sau."
Phó Nhiễm bị ông nâng đứng dậy.
"Cha, anh ấy cũng không qua nổi nữa, bác sĩ nói chỉ có trái tim mẹ mới có thể cứu anh ấy, con phải làm sao bây giờ?"
Cô đưa hai tay che mặt, Minh Thành Hữu thật vất vả mới có một chút hy vọng, cũng là phải đối mặt với chuyện Phạm Nhàn sẽ rời đi, cho dù biết rõ ràng, cho dù Minh Thành Hữu không có chuyện, Phạm Nhàn vẫn sẽ rời đi, nếu sự thật tàn nhẫn này đặt ngay trước mặt, Phó Nhiễm làm sao có thể chịu nổi?
Phó Tụng Đình ngồi trở lại mép giường, ánh mắt nhìn về phía Phạm Nhàn.