Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 613



"Tôi biết rõ, lúc trước không phải là chồng tôi còn bị các người lừa gạt mười triệu sao?"

 

Mạch Sanh Tiêu ngẩn ra, giữa hai hàng lông mày nhíu lên.

 

"Có chuyện như vậy sao?"

 

Phó Nhiễm ôm đứa bé đến trong ngực, Mạch Sanh Tiêu ngồi vào chiếc ghế đặt bên cạnh chiếc giường.

 

"Tôi tới đây có mấy câu muốn nói với cô."

 

Tầm mắt cô cùng ánh mắt Mạch Sanh Tiêu chạm nhau, sắc mặt bình thản, thật là cũng không thấy “giương cung bạt kiếm”, chẳng qua là Phó Nhiễm cảm thấy, trên tay có vết sẹo như vậy,à chuyện từ rất lâu rồi, cũng bởi vì lần đầu tiên gặp mặt có ấn tượng, đối với Mạch Sanh Tiêu luôn có cảm giác thân thiết không nói lên lời.

 

"Cô nói đi."

 

Mạch Sanh Tiêu lấy một chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, đặt lên trên tủ đầu giường của Phó Nhiễm.

 

"Tôi chỉ có thể nói, có liên quan tới chiếc điện thoại di động này."

 

Phó Nhiễm nghe xong, thấy Mạch Sanh Tiêu đứng lên.

 

Cô khom lưng nhìn về phía đứa bé trong n.g.ự.c Phó Nhiễm, bây giờ thì cô không còn thấy cô ấy phòng bị nữa.

 

"Bảo bảo của cô thật đáng yêu, gần đây con gái tôi cũng rất nghịch ngợm, sau này có thể thường xuyên tới đây chơi."

 

Sau khi Mạch Sanh Tiêu rời đi, Phó Nhiễm như có điều suy nghĩ, lấy điện thoại di động cầm trong tay, nét mặt cô còn có chút ảm đạm, lại nhét điện thoại di động vào phía dưới chiếc gối đầu.

 

Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe thể thao màu đen ẩn ở bên ven đường, cô nhìn chung quanh sau đó đi tới, mở cửa xe ghế lái phụ ra.

 

Có vẻ như người đàn ông bên trong đợi một hồi lâu, ngón tay gõ gõ ở trên tay lái, ngón trỏ vẽ chòm sao Thương Long, Duật Tôn lấy chiếc mắt kiếng màu trà xuống, lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài.

 

"Sao rồi?"

 

Mạch Sanh Tiêu thắt dây an toàn.

 

Thấy cô không nói lời nào, Duật Tôn tới gần.

 

"Thế nào?"

 

Mạch Sanh Tiêu nghiêng người

 

"Anh đã từng lừa gạt bọn họ mười triệu?"

 

Ánh mắt người đàn ông sáng lên.

 

"Cô ấy nói?"

 

"Có chuyện này hay không?"

 

"Không phải mười triệu."

 

"Đúng không?"

 

Mạch Sanh Tiêu chăm chú nhìn kỹ gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

 

"Em nói, sao anh lại làm chuyện như vậy?"

 

Duật Tôn cũng không có giải thích, đưa tay kéo Sanh Tiêu vào trong ngực, Mạch Sanh Tiêu nghĩ thầm có cái gì đó không đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Có phải anh có chuyện gạt em hay không?"

 

Nét mặt người đàn ông nghiêm chỉnh.

 

"Thật không có."

 

Dù thế nào thì Mạch Sanh Tiêu cũng cảm thấy Phó Phiễm không giống như là đang nói dối, Duật Tôn ngồi thẳng người lên, phát động động cơ.

 

"Anh còn có thể lừa em sao?"

 

Phó Nhiễm xuống giường, đeo đôi giày đi ra ngoài.

 

Vừa đúng lúc Triệu Lan đi vào.

 

"Mẹ, mẹ trông bảo bảo giúp con."

 

"Con

 

"Con sẽ trở về ngay."

 

Phó Nhiễm đi ra khỏi phòng, Triệu Lan nghe thấy đứa bé khóc, vội vàng đi vào. Bước chân vẫn không thể đi quá nhanh, bàn tay Phó Nhiễm chống vào vách tường, cách một gian phòng, một ông bố trẻ pha sữa xong đang đẩy cửa đi vào, bên trong có vài người vây quanh, đại khái là các ông các bà, có người ôm đứa bé giúp, có người dỗ dành sản phụ để cho cô ấy ăn nhiều một chút, đừng sợ bị béo lên.

 

Bước chân Phó Nhiễm dừng lại, nhưng cũng không có ở lại thời gian quá lâu, cô đã học được cách tự an ủi mình, không cần vội, nếu Minh Thành Hữu khỏe lại, rốt cuộc thì cô cũng không cần hâm mộ người khác.

 

Đi tới phòng bệnh của Minh Thành Hữu, cửa chính khép chặt, đừng nói là thăm đến nhìn một cái thôi cũng không thể, Phó Nhiễm ngồi ở trên chiếc ghế phía ngoài, mặc dù giống như hai ngày trước, nhưng cách cánh cửa này, lại là không giống nhau.

 

Cô trông mong ngóng chờ, hi vọng Minh Thành Hữu có thể vượt qua.

 

Cúi đầu nhìn bụng của mình, Phó Nhiễm đứng lên đi tới cửa, đôi tay áp vào cánh cửa chính khép chặt, cô mấp máy môi.

 

"Thành Hữu, em và con ở bên ngoài chờ anh."

 

"Tiểu Nhiễm, làm sao con lại chạy ra ngoài?"

 

Lý Vận Linh đi giày cao gót đi tới bên cạnh Phó Nhiễm.

 

"Còn ăn mặc phong phanh như vậy, mau trở lại phòng đi."

 

"Mẹ, con muốn tới xem một chút."

 

"Con nhìn thấy rồi đấy, hiện tại nó vẫn chưa tỉnh lại."

 

Lý Vận Linh cố ý muốn đưa Phó Nhiễm trở về, Triệu Lan ôm đứa bé ở cửa ra vào, Lý Vận Linh nhìn thấy từ xa, nhanh chóng vội vàng bước tới

 

"Sao lại ôm đứa bé ra ngoài? Bị lạnh thì làm thế nào?"

 

Lý Vận Linh nhận lấy đứa bé từ trong tay Triệu Lan.

 

"Bà xem, cũng không biết lấy khăn lông trùm vào."

 

Triệu Lan đỡ Phó Nhiễm.

 

"Tôi thấy Tiểu Nhiễm đi ra ngoài một hồi lâu, liền muốn ra cửa xem một chút."

 

Mặc dù trong lòng Lý Vận Linh cảm thấy không thoải mái, ngoài miệng lại không nói ra.

 

Sau khi hai người rời đi, Phó Nhiễm lại nằm dài trên giường, ban đêm tĩnh lặng mang theo cảm giác cô độc giày vò, Phó Nhiễm lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, bên trong không có số của một người nào, hộp tin nhắn là trống không.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com