Lý Vận Linh được biết sau khi giải phẫu thành công, thấp thỏm trong lòng lúc này mới ổn định, cũng bởi vì Phạm Nhàn, nên cũng có chút thay đổi cách nhìn với Phó Nhiễm.
Hiện tại chỉ chờ Minh Thành Hữu có thể vượt qua thời gian bài xích.
Bà cùng Minh Vanh nhận được điện thoại của chủ nhiệm ở nhà, nói bọn họ mau tới bệnh viện.
Trong lòng Lý Vận Linh như lửa đốt chạy đến phòng làm việc.
"Thế nào? Có phải Thành Hữu xảy ra chuyện gì hay không?"
Sắc mặt chủ nhiệm vô cùng nghiêm túc.
"Chuyện lo lắng tôi nhất đã xảy ra, buổi sáng xuất hiện phản ứng bài xích mãnh liệt, người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Đây là lời nói mấy ngày gần đây Lý Vận Linh nghe qua nhiều nhất, mỗi lần cũng có thể làm bà mất nửa cái mạng.
"Tại sao lại có thể như vậy, rõ ràng là đã không sao rồi."
"Bà nên bình tĩnh."
Chủ nhiệm thở dài.
"Phẫu thuật ghép tim không khó, khó qua nhất, còn là có thể vượt qua giai đoạn bài xích, có thể là do trái tim không tương thích với nhau, chỉ là lúc ấy thật sự là không có biện pháp nào khác."
Lý Vận Linh kinh ngạc ngồi vào ghế.
Minh Vanh đưa tay nắm chặt bả vai của bà.
"Bác sĩ, vậy hiện tại nó như thế nào?"
Chủ nhiệm không nói gì.
Lý Vận Linh bị Minh Vanh mang ra khỏi phòng làm việc, bước chân bà mềm nhũn, bàn tay vịn vào vách tường.
"Mẹ!"
Minh Vanh để cho bà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Đột nhiên biến cố kéo tới làm bà hoàn toàn không chống đỡ nổi, sau khi hi vọng, sẽ cho là có thể vượt qua, nơi nào có thể nghĩ đến, cũng là tuyệt vọng sâu hơn.
Sớm biết như vậy, còn không bằng đừng cho bọn họ thêm hy vọng.
"Mẹ."
Minh Vanh thấy bà mất hồn, ở bên làm bà thức đúng lúc.
"Nếu như thật sự Thành Hữu không sống được, đứa bé của Phó Nhiễm phải ở lại
Nét mặt Lý Vận Linh đau thương, nghĩ đến hình ảnh Triệu Lan ôm đứa bé ở tại cửa ra vào, hôm nay bà ta đã thành bà nội thực sự của bảo bảo, Phó Nhiễm còn trẻ, sau này lại có thể lập gia đình.
Lý Vận Linh lấy khăn giấy ra lau nước mắt.
"Con nói rất đúng, đứa bé là giọt m.á.u duy nhất của Thành Hữu, nói gì thì nói, đều phải ở lại bên cạnh ta."
Khuỷu tay Minh Vanh chống lên đầu gối.
"Mẹ, chuyện này có nói trước cho Phó Nhiễm sao?"
"Trước tiên cứ giấu đi đã, nói không chừng Thành Hữu có thể vượt qua."
Tuy Lý Vận Linh nói là như vậy, lại lập tức có hành động, bà đi đến phòng bệnh Phó Nhiễm lúc đứa bé mới uống sữa xong, hai ngày nay Phó Nhiễm cũng xuống sữa, đang đau phát sốt. Thấy bà đi vào miễn cưỡng ngồi dậy.
"Mẹ."
Lý Vận linh nhận lấy đứa bé từ trong tay y tá.
"Cô ra ngoài trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vâng."
Phó Nhiễm uống nửa ly nước, dưới nách cùng bộ n.g.ự.c bị căng đau, Lý Vận Linh nghĩ tới đứa bé trong ngực, trong lòng bỗng dưng đau xót.
"Tiểu Nhiễm, ta sẽ mang đứa bé về nhà trước, con còn phải ở viện hai ngày nữa."
Phó Nhiễm bỗng giật mình.
"Mẹ, cứ để nó ở đây đi, mẹ phải lo chuyện của
"Trong nhà đã mời v.ú em, có thể ứng phó tới đây, "
Lý Vận linh cầm chiếc chăn bên giường lên trùm lên cho đứa bé,
Phó Nhiễm nhìn thấy động tác của bà, khẽ nghiêng người đứng dậy, Lý Vận Linh đứng lên cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.
"Đến lúc đó ta sẽ nói Tiêu quản gia tới đón con."
Phó Nhiễm có cảm giác có điều gì đó không thích hợp, cô chống tay bên mép giường.
"Mẹ, cứ để lúc đó đứa bé cùng con trở về thôi, mấy ngày nay vừa xuống sữa."
Lý Vận Linh nhìn hướng cô.
"Hiện tại sữa bột đều rất tốt, lại nói không phải là con đang phát sốt ư, chớ bướng bỉnh."
"Mẹ."
Phó Nhiễm vội vàng vén chăn lên, đột nhiên Lý Vận Linh làm như vậy khiến cô không kịp ứng phó.
"Mẹ, có phải Thành Hữu đã xảy ra chuyện hay không?"
Đột nhiên bước chân Lý Vận Linh dừng lại, xoay người, cao giọng nói với cô.
"Chẳng lẽ cô rủa nó gặp chuyện không may sao?"
Phó Nhiễm mơ hồ thấy bất an, lúc nào cũng thấy mãnh
Lý Vận Linh ôm chặt đứa bé trong ngực.
"Nó là cháu nội của Minh gia, ta mang theo có cái gì là không thể?"
"Nhưng nó mới ra đời được mấy ngày, mẹ, tại sao mẹ phải vội vàng muốn đem nó đi?"
Lý Vận Linh đưa tay phải cầm nắm cửa, mở ra sau đó sải bước muốn đi ra ngoài.
Phó Nhiễm cố nén đau đớn cố gắng theo ở phía sau, thái độ của Lý Vận Linh quái dị, mấy ngày trước bà nhẹ nhàng đối với Phó Nhiễm không ít, nào ngờ có một đêm trôi qua mà thái độ rõ ràng là bất đồng.
"Mẹ, ngài đừng đi!"
Phó Nhiễm cùng ra khỏi phòng, lòng như lửa đốt, không khác nào là bị đoạt mất đứa bé, đoạt một miếng thịt trên người cô.
Bước chân vội vàng thiếu chút nữa đụng vào Lý Vận Linh trước mặt, Phó Nhiễm thấy có hai người ngăn Lý Vận Linh lại.
"Các người là ai?"
"Trước mắt thì đứa bé không thể rời khỏi căn phòng này."
Một người đàn ông trong đó nói.
Lý Vận Linh bỗng tức giận.
"Ta là bà nội nó tại sao không thể đưa nó đi, Phó Nhiễm, con nói một chút, bọn họ là ai?"