Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 622



Phó Nhiễm lái tiếp mười mấy mét sau đó quay ngược trở lại, ánh mắt cô nhìn kính chiếu hậu chằm chằm, những chiếc xe qua lại rất nhiều, cũng không tìm ra là ai theo dõi.

 

Đem xe dừng ở ven đường, cô vào một nhà hàng mua vài món ăn, sau khi đi ra ngoài lái thẳng về Y Vân thủ phủ.

 

Sau đó một tuần lễ, Phó Nhiễm cũng không dám đi tới đó.

 

Cho đến khi nhận được điện thoại lần nữa, cô để ý xem xét thật kỹ mới lên đường, trên đường đi cũng rất cẩn thận, chọn vào buổi tối, có lẽ không ai đi theo nữa.

 

Nghe nói Duật Tôn cùng Mạch Sanh Têu mang theo hai đứa bé trở về thành phố Bạch Sa, người giúp việc mở cửa cho Phó Nhiễm, cô đi tới lầu ba, cửa phòng ngủ chính mở rộng, nhưng bên trong không có mở đèn, nhìn vào tói om, đưa tay ra không nhìn thấy được rõ

 

Phó Nhiễm đi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại.

 

Cô lần mò một hồi lâu mới tìm được công tắc bật đèn, sau khi đèn sáng, nhìn quanh một vòng vẫn chưa thấy bất kỳ một bóng người nào.

 

Phó Nhiễm muốn gọi điện thoại, lúc này, trong phòng ngủ truyền đến tiếng nước chảy, Phó Nhiễm thấy quần áo ném lung tung bên giường. Cô mang treo lên trên giá áo, mấy năm, thói quen của người đàn ông này đến giờ cũng không thay đổi.

 

Từ trước tới giờ cởi quần áo ra đều là ném lung tung, Phó Nhiễm nhặt lên từng chiếc một, có lẽ bên trong gian phòng có người giúp việc dọn dẹp mỗi ngày, nếu không cũng sẽ không gọn gàng như vậy.

 

Phó Nhiễm cầm quần áo để qua một bên.

 

Cửa phòng tắm bị kéo ra, người đàn ông quấn tấm khăn tắm quanh người cứ thế đi ra ngoài, cũng không nghĩ đến là đèn ở phòng ngủ được bật sáng.

 

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, cảnh xuân kiều diễm như vậy rơi vào trong mắt, trong nháy mắt bỗng làm người ta không kịp nhìn. Anh lại vươn tay vội vàng nhấn công tắc tắt đèn.

 

Đột nhiên bóng tối lại bao trùm, trong mắt hơi có khó chịu, Phó Nhiễm muốn đứng lên.

 

Anh lại rất quen thuộc đối với nơi này, anh đi tới trước mặt Phó Nhiễm, đôi tay đè lại bả vai của cô.

 

"Bộ dáng bây giờ của anh, có cái gì đẹp để xem đâu?"

 

"Còn có gì làm em không thể nhìn sao?"

 

Phó Nhiễm mỉm cười, đưa đôi tay ôm lấy thắt lưng anh.

 

"Khôi phục cũng không tệ."

 

Mặc dù không thể so với khỏe mạnh, nhưng so với lúc anh ngã bệnh thì được coi là tốt hơn rất nhiều.

 

Anh làm cho gương mặt Phó Nhiễm áp chặt vào người anh, bàn tay ôm thắt lưng anh cũng từ từ siết chặt hơn. Anh ôm lấy đầu Phó Nhiễm, cúi người xuống khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, cô ngửa mặt lên, anh hôn tới chỗ khóe mắt cô, giọng nói lộ ra khàn khàn.

 

"Tại sao lại khóc?"

 

"Em vui vẻ."

 

Anh cười vén sợi tóc rơi bên gò má cô ra, bàn tay khẽdùng sức, đẩy Phó Nhiễm nằm dài trên giường.

 

Lúc đầu có vẻ như anh cũng đứng đắn, cánh tay ôm lấy Phó Nhiễm không cử động, dần dần, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt.

 

Anh áp lên trên người cô, hai tay vội vàng đưa vào bên trong áo cô.

 

Phó Nhiễm vội vàng đẩy anh ra.

 

"Bây giờ anh vẫn không thể!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Ai nói anh không thể?"

 

Anh thở gấp ở bên tai cô, thừa dịp ôm chặt eo Phó Nhiễm.

 

"Anh hồi phục rất tốt, không thành vấn đề."

 

Phó Nhiễm lại khép hai chân thật chặt.

 

"Tối thiểu cũng phải kiêng nửa năm sau đó, anh nhịn hai tháng nữa."

 

"Anh đã nhịn hơn một năm."

 

Anh vừa hôn vừa giống như đang cắn cắn.

 

"Nếu không thử “công cụ” đó một chút xem có được hay không, đoán chừng trực tiếp bị tàn phế."

 

Động tác của anh vội vàng không kìm nổi cởi quần áo Phó Nhiễm ra, trong lúc cô giãy dụa lại không cẩn thận làm tuột chiếc khăn tắm buộc ở thắt lưng của anh.

 

"Đừng nóng vội, từ từ đi."

 

Anh cầm chiếc khăn tắm tiện tay ném ra phía sau lưng.

 

Phó Nhiễm khó lòng giãi bày.

 

"Thân thể anh thật sự có thể chịu đựng được sao?"

 

Anh há miệng khẽ cắn vào bả vai Phó Nhiễm, coi như là trừng phạt đối với những lời này của cô.

 

"Lúc trước là bị bệnh nên mới không được, sau này mà lại nghe thấy những lời này, nhất định phải ra sức phạt em!"

 

Phó Nhiễm ưm ra tiếng, anh nghe vào trong tai, toàn thân căng thẳng.

 

Anh cởi ra vật ràng buộc cuối cùng trên người cô.

 

Phó Nhiễm nhìn về phía cửa.

 

"Đây đang là trong nhà người khác, coi chừng bị người nghe thấy."

 

"Lúc này không ai dám lêng lầu ba."

 

Anh hôn lên chiếc cằm của cô, bàn tay sờ lên trước n.g.ự.c cô.

 

"Nói em mang theo vật kia, có mang sao?"

 

Phó Nhiễm tức giận, rên lên thành tiếng.

 

"Không mang."

 

Bàn tay xuống ở chỗ giữa đùi cô.

 

"Thỉnh thoảng dùng có thể làm thuốc kích thích, hiểu không?"

 

"Sớm bị mất rồi, ai biết anh nhét vào đâu."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com