Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 623



Giọng nói Phó Nhiễm lộ ra chút khàn khàn khêu gợi, tiếng ưm kéo dài sau đó làm xương người ta cũng có thể mềm mại đến tê dại.

 

"Lại nói, anh tắt đèn. . . . . . Cũng không thể nhìn thấy."

 

Anh cầm tay của cô, mang theo bàn tay cô đi xuống.

 

"Không nhìn thấy, cũng không phải là không sờ được."

 

Phó Nhiễm vội vàng muốn thu tay lại.

 

"Chính là không sờ được."

 

Anh hôn môi của cô, lặp đi lặp lại, lui người ra nở nụ cười.

 

"Không sờ được? Cứ xem thường anh như vậy, đợi lát nữa cũng đừng có cầu xin tha thứ."

 

Hai thân thể có chung một khát vọng được hòa vào nhau, thậm chí không cần đến sự khiêu khích, bản thân bọn họ liền có chuẩn mực phù hợp nhất.

 

Đôi tay Phó Nhiễm bấu vào cổ anh, thân thể từ cự tuyệt ban đầu dần dần chuyển thành hùa theo, nhưng lý trí vẫn còn, cô chống bàn tay ở trước n.g.ự.c anh.

 

"Thật không sao chứ?"

 

"Yên tâm, hiện tại anh cũng yêu thân thể của mình như em vậy."

 

Bàn tay Phó Nhiễm khẽ vuốt ve n.g.ự.c anh, anh cầm mu bàn tay cô, cô xòe tay, nhắm mắt lại có thể cảm thấy tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ

 

Thật tốt.

 

Còn sống như vậy, thật tốt.

 

Trong hốc mắt Phó Nhiễm chua xót, có nhiều vui vẻ cùng rung động đã có thể xua tan một chút nỗi đau khi nhớ về cái c.h.ế.t của Phạm Nhàn, tính mạng con người, quả nhiên có thể lấy một loại phương thức thần kỳ cũng có thể kéo dài.

 

Phó Nhiễm vuốt nhè nhẹ nơi n.g.ự.c anh, cảm nhận trái tim của anh nhảy lên có sức sống.

 

Bàn tay cô dời xuống dưới nách anh, ngược lại thật sự là cô không có một chút ý trêu đùa, nhưng ngón tay lại như “đổ thêm dầu vào lửa” rõ ràng làm cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, anh nhanh chóng kéo tay của cô xuống.

 

Không thể không nói tới, tinh lực của anh thật sự tốt đến kinh ngạc.

 

Cũng có thể là do bị đè nén quá lâu nay mới được bộc phát, Phó Nhiễm buồn bực chui đầu vào bên trong gối, mệt mỏi muốn chết, anh luôn là để cho cô kém một chút như vậy, không chiếm được mới có thể muốn nhiều hơn, nhưng càng là như thế, trong cơ thể liền càng thấy trống rỗng. Hai tay Phó Nhiễm ôm lấy chiếc gối, cô nên thu hồi lời nói vừa rồi, cô không nên hoài nghi anh có được hay không.

 

Một tay anh đè lại thắt lưng cô, Phó Nhiễm cảm thấy anh hạ thấp người xuống, trước n.g.ự.c anh kề sát phần lưng của cô.

 

"Còn muốn nữa hay không?"

 

Cô cong hai chân lên, muốn quỳ đầu gối đứng dậy.

 

Anh lại nói trắng ra.

 

"Đến hay không?"

 

Phó Nhiễm mềm nhũn tê dại ngã xuống giường, giống như là mệt lả, cánh tay anh nắm ở thắt lưng

 

Cô đẩy ra.

 

"Em phải mau trở về."

 

Cánh tay anh cuốn lấy người cô càng lúc càng chặt.

 

"Tối nay ngủ ở đây, Hãn Hãn có người chăm sóc rồi, không cần lo lắng."

 

Phó Nhiễm nghiêng người sang, tay đè tới trước n.g.ự.c anh.

 

Anh nở nụ cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Bình thường chứ?"

 

Cô cho là anh đang nói tới là nhịp tim.

 

"Ừ, rất mạnh mẽ."

 

Anh thấy buồn cười.

 

"Em thích là tốt rồi."

 

Phó Nhiễm gối lên cánh tay của anh nghỉ ngơi, một hồi lâu mới phản ứng được lời nói của anh, lời nói của anh luôn luôn không thể không đề phòng, cô khẽ véo bên thắt lưng anh.

 

Anh lại lật người đè lên cô, Phó Nhiễm kinh ngạc.

 

"Làm gì vậy?"

 

"Coi như một tuần lễ ba lượt, không nhiều lắm đâu?"

 

Đầu óc cô mơ hồ phát giác ra.

 

"Nói mê sảng!"

 

"Một tháng chính là 12 lần, một năm là 144 lần, đêm nay em đem số lẻ này trả cho anh

 

Phó Nhiễm cho là anh đùa giỡn, nhưng anh cũng là quyết tâm, kết quả là cả đêm quả nhiên giằng co tới bốn lần, gần sáng Phó Nhiễm mới nhắm mắt được một lúc, cô vung tay xuống, hướng người đàn ông bên cạnh nói.

 

"Mệt quá, anh đừng trở lại."

 

Nếu như có hơi sức, cô hận không thể đá anh xuống dưới gầm giường được.

 

Anh lại tới gần một lần nữa, cô mệt mỏi dứt khoát trốn tránh.

 

"Thật sự là không được rồi, hôm nào trả lại thôi."

 

Ngay sau đó, lại lầm bầm một câu.

 

"Cũng không phải là em nợ anh thật, là trước kia anh không thể chứ."

 

Cô cảm giác m.ô.n.g mình bị vỗ một cái, Phó Nhiễm cũng không để ý, chỉ cần có thể để cho cô ngủ, đánh một cái cũng không sao.

 

Anh đem kéo cô từ trên giường lên.

 

Cô có chút não.

 

"Làm gì à?"

 

"Tắm!"

 

Phó Nhiễm cuộn chăn lại ngủ rất sâu giấc, thân thể giống như bị nghiền nát, hiển nhiên, người đàn ông bên cạnh chính là con quái vật khổng lồ.

 

Toàn thân có một cảm giác thoải mái vô hình, cô áp mặt vào gối, một bàn tay không ngừng vuốt ve ở sau lưng cô, cô hất ra.

 

"Để cho em ngủ."

 

"Thời gian không còn sớm, dậy

 

Có tiếng động ong ong giống như con muỗi, Phó Nhiễm vỗ một phát, không nặng không nhẹ, nhưng rất dứt khoát.

 

Ngủ thẳng một giấc đến buổi trưa, lúc này không phải là bị đánh thức, là bị đói nên tỉnh ngủ.

 

Phó Nhiễm đưa tay sang bên cạnh, anh vừa chạy xong vừa từ phòng tập thể thao trở lại phòng ngủ.

 

"Đã dậy."

 

Cô lấy chăn che kín người mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com